Chương 3267
Ngô Bình chuyên tâm học tập, đến lúc anh học thấu y đạo, quy tắc Hoàng Đình thì đã sang ngày hôm sau rồi.
Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu Trương, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới”.
Thượng Quan Linh Nhi không đi, cô ấy lấy một ít trái cây và điểm tâm cho Ngô Bình.
Ngô Bình cũng lấy hạt dưa anh rang ra cho cô ấy ăn, ngồi hàn huyên, Thượng Quan Linh Nhi cười nói: “Vị hạt dưa của anh rang ngon quá, rang bằng cách luyện đan à?”
Ngô Bình: “Thật ra không có gì khó, chút nữa tôi dạy cho cô”.
Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Ừm!”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chàng trai xông vào. Người này trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, mặc một bộ đồ màu lam, đầu đội mũ ngọc.
Nhìn thấy Thượng Quan Linh Nhi đang đút trái cây cho Ngô Bình thì người này bỗng nổi trận lôi đình: “Linh Nhi, thế mà em lại lén lút thân mật với người đàn ông khác sau lưng anh, em có xứng với anh không?”
Thượng Quan Linh Nhi bất ngờ nói: “Tần Lãng, anh đâu phải là gì của tôi? Bớt ở đây nói nhảm đi!”
Tần Lãng tức giận: “Tần Lãng anh là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Hoàng Đình, còn em là đệ nhất mỹ nhân của Hoàng Đình, chúng ta là một đôi trời sinh, chuyện này ai mà không biết?”
Nói rồi hắn búng tay, một cây tiên châm bay về phía ngực Ngô Bình.
Ngô Bình dùng tay phải kẹp, kẹp được cây tiên châm, anh nhìn nó rồi hỏi: “Cây châm này rất tốt, lấy ở đâu ra đấy?”
Tần Lãng nổi giận: “Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi!”
Ngô Bình: “Lấy Thiên Nguyên Châm ra đây!”
Cơ thể Tần Lãng bỗng mất khống chế, ngoan ngoãn lấy một bộ hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình cầm một cây Thiên Nguyên Châm, kích hoạt lực Thiên Nguyên. Bỗng chốc, Thiên Nguyên Châm biến thành một tia sáng màu vàng, dài gần nửa thước.
Nhùn thấy cảnh này, Tần Lãng ngây ra như phỗng, lẩm bẩm: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình nói: “Muốn kích hoạt Thiên Nguyên Châm đương nhiên phải dùng lực Thiên Nguyên rồi”.
Dứt lời, hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm đều lơ lửng xung quanh anh, những cây Thiên Nguyên Châm sau khi được thêm lực Thiên Nguyên thì biến thành những màu khác nhau.
Hai trăm bốn mươi cây kim châm phát ra mười hai màu khác nhau, mỗi màu có hai mươi cây kim châm, màu từ nhạt đến đậm.
Một giây sau, hai trăm bốn mươi cây kim châm bị anh hút vào cơ thể, lúc nào cũng có thể lấy ra để dùng.
“Bộ Thiên Nguyên Châm này của anh, tôi lấy nhé”, anh nói.
Tần Lãng giận dữ: “Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi! Nếu không anh không xong với tôi đâu!”
Ngô Bình: “Im miệng, ngồi trong góc tường đếm kiến cho tôi, lúc nào đếm đủ một trăm nghìn con thì mới được đứng dậy”.
Tần Lãng lại ngoan ngoãn ngồi xuống đếm kiến, chỉ là kiến ở góc tường không nhiều, muốn đếm được đến một trăm nghìn con thì e là phải đếm đến ba năm sau!
Thượng Quan Linh Nhi: “Bố của Tần Lãng là Tần Chí – một trong bốn đại Tiên y của Hoàng Đình, y thuật chỉ thua mỗi bố tôi”.
Ngô Bình: “Mặc kệ anh ta là ai, đếm kiến đi đã”.
Sau đó anh hỏi: “Ai làm chủ ở Hoàng Đình? Bố cô à?”