Chương 3258
Hai cô gái ngồi thưởng trà, Hỉ Bảo ngồi không yên nên chạy ra vườn hoa tìm năm con thuồng luồng nhỏ chơi.
Năm con thuồng luồng đều đã lớn đến mười mấy mét, cũng rất nghịch ngợm. Nhìn thấy Hỉ Bảo xuất hiện, bọn nó đều hoảng loạn bỏ chạy, nhưng chẳng mấy chốc Hỉ Bảo đã tóm được một con lại.
Hỉ Bảo đánh con thuồng luồng đó mấy cái, quát nó: “Mày chạy cái gì, tao có đánh mày đâu”.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một đạo độn quang bay lướt qua trên không, tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng bay ngang qua thì bay thôi, thế mà đối phương lại hỗn xược dùng thần niệm quét phía bên dưới, khiến người ta khó chịu.
Hỉ Bảo thả con thuồng luồng ra, tức giận quát: “Đồ không biết phép lịch sự kia, xuống đây cho tôi!”
Cậu giơ tay chộp lên trời, độn quang kia bỗng nổ tung, sau đó một bóng người rơi từ trên trời xuống, rơi tõm xuống hồ nước gần đó.
Một con rùa nổi lên mặt nước, gặm vào cổ áo kẻ kia kéo lên bờ.
Đây là một nữ tu sĩ, áo quần bị ướt nên đường dáng lộ hết ra ngoài. Hỉ Bảo là một đứa con nít, đâu hiểu sự đời, lại cảm thấy cô gái này quá ốm, trên người không có chút thịt nào, chẳng đẹp.
Bốp bốp!
Cậu vỗ mấy cái lên mặt cô gái: “Này, tỉnh lại đi”.
Cô gái ho vài tiếng rồi ngồi bật dậy. Nhìn thấy Hỉ Bảo bên cạnh, cô gái quát lên: “Cẩu tặc chết đi!”
Cô gái đánh một chưởng về phía Hỉ Bảo, hoả quang từ lòng bàn tay toả ra tứ phía, đánh trúng ngực của Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo không tránh, chưởng lực của đối phương đều bị cậu hấp thu hết, hoá thành năng lượng của cậu luôn.
Cậu thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sao cô lại đánh tôi?”
Cô gái bất ngờ: “Cậu… cậu không sao cả à?”
Hỉ Bảo: “Tôi thì làm sao được chứ, tu vi của cô kém như vậy, còn đánh không lại con chó nhà tôi nữa mà”.
Nghe câu này giống như đang chửi người ta, nhưng điều Hỉ Bảo nói là sự thật.
Cô gái tức tím mặt: “Cậu dám sỉ nhục tôi, biết tôi là ai không?”
Hỉ Bảo hỏi: “Cô là ai?”
Cô gái lạnh giọng đáp: “Tôi là đệ tử của Ngọc Hư Cung, bố tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung!”
Hỉ Bảo đâu biết những thứ này, cậu nói: “Ồ, thì ra cô là người của Ngọc Hư Cung. Ngọc Hư Cung là nơi nào vậy?”
Cô gái cạn lời, nói: “Ngọc Hư Cung là đạo trường của Ngọc Hư cảnh thiên, Ngọc Hư Đạo Quân là Đại La Kim Tiên đấy!”
Hỉ Bảo: “Ồ, rồi sao?”
Cô gái: …
“Bây giờ cậu xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ phái người tới gi ết chết tất cả người ở đây”, cô gái lạnh giọng nói, uy hiếp Hỉ Bảo.
Tuy Hỉ Bảo suy nghĩ đơn giản nhưng câu nói nặng lời như gi ết chết tất cả người ở đây thì cậu vẫn có thể nghe hiểu. Gương mặt cậu nghiêm nghị, hỏi: “Sao cô lại muốn giết tất cả người ở đây? Người ở đây đều rất tốt, bọn họ là người thân nhất của tôi”.
Trong lòng Hỉ Bảo, tất cả người ở đây đều là người mà cậu bé phải bảo vệ, vì cậu xem nơi này là nhà, xem Đường Tử Di, Ngô Mi, Trương Lệ là người thân.
Cô gái cười khẩy: “Vì tôi là người của Ngọc Hư Cung, tôi có chỗ dựa, có gia thế! Có thể mặc sức chém giết thế lực nhỏ như chỗ mấy cậu!”