Chương 3253

Ngô Bình nhặt kiếm bài của anh ta lên, gương mặt của anh dần thay đổi, chẳng mấy chốc đã biến thành gương mặt của đối phương.

Anh chôn thi thể Tống Ngọc rồi nói: “Tống Ngọc, tôi biết anh chết không nhắm mắt. Bây giờ tôi mượn thân phận của anh, để trả ơn, tôi sẽ tìm cơ hội báo thù cho anh”.

Nói rồi anh tiếp tục đi tới thành Thiên Vũ.

Có hàng dài người đứng xếp hàng trước hội quán kiếm đạo của thành Thiên Vũ, bọn họ đều tới đây để thi.

Bây giờ Ngô Bình hoá thân thành Tống Ngọc, Tống Ngọc vốn đã là đại kiếm sư, thế nên bây giờ có thể trực tiếp thi lấy thân phận kiếm tông.

Ngô Bình xuất hiện không bao lâu thì có người phát hiện ra anh. Dù sao người có thân phận con vợ lẽ của nhà họ Tống cũng là người nổi tiếng ở thành Thiên Vũ, rất nhanh đã có người đi thông báo cho bà cả của nhà họ Tống.

Chẳng bao lâu sau, một gã trai dẫn theo mấy người hầu xuất hiện, người này tên là Tống Linh Kiếm, chính là con trai trưởng nhà họ Tống.

Hắn nhìn thấy “Tống Ngọc” không sao, lại còn tham gia thi chứng nhận thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ thẳng mặt anh quát: “Tống Ngọc, mày còn dám trở về à!”

Ngô Bình nhìn người này một cái, nhờ những lời bàn tán xung quanh mà anh đoán được người này chính là Tống Linh Kiếm.

Anh thờ ơ nói: “Tống Linh Kiếm, quỳ xuống chịu chết đi!”

Tống Linh Kiếm sững sờ, sau đó nổi giận: “Hỗn xược! Thứ khốn kiếp mày mà cũng dám chống đối tao à? Bắt nó cho tao!”

Đám tay chân sau lưng hắn đều có cảnh giới cao hơn Tống Ngọc, nhận lệnh xong thì lập tức nhào lên.

Ngô Bình phất tay, kiếm quang bay qua, mấy tên tay chân liền đầu lìa khỏi xác, máu tươi phun tung toé. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu vì sao mình chết.

Tống Linh Kiếm sợ hãi, đứng ngây ra như phỗng.

Ngô Bình nhìn hắn, búng tay một phát, ấn đường của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng, đứng bất động. Vài giây sau, thi thể của hắn mới chầm chậm đổ xuống.

“Tống Ngọc, cũng xem như là tôi đã trả thù cho anh rồi”, anh thầm nói.

Anh giết người nhưng những người xung quanh không tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyện này quá đỗi bình thường ở đại thế giới Kiếm Đạo. Mọi người đều là kiếm tu, ra tay khó tránh có thương vong.

Ngô Bình tiếp tục xếp hàng, chẳng mấy chốc đã tới lượt anh.

Anh vừa vào trong hội quán kiếm đạo, gia chủ nhà họ Tống, bố của Tống Ngọc đã vội đến, hung hăng tìm Tống Ngọc.

Sau khi biết con trai cả bị giết, ông ta nổi trận lôi đình, lập tức đi tới đây để giết Tống Ngọc, trả thù cho con cả!

Bà cả cũng nối gót đến. Ông ta nói: “Vợ, thằng ôn con này đã vào trong thi rồi, đợi nó ra ngoài rồi giết cũng không muộn!”

Ngô Bình vào hội quán, một người đàn ông hỏi thân phận, đồng thời kiểm tra kiếm bài của anh, sau đó cho người dẫn anh vào trong sân.

Trong sân có một tấm bia đá, trên bia đá có khắc một bức tranh, vẽ một người tay cầm trường kiếm chỉ về phía trời Đông, lờ mờ hiện ra một tia kiếm ý.

Thì ra điều quan trọng nhất của kiếm tông là phải có kiếm ý mà mình thành thục. Ngô Bình đã luyện thành kiếm ý từ lâu, nên ải này không khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play