Chương 3219
Anh nấu gạo tre cho Hoả Hoàng Nhi. Nấu cháo bằng gạo tre, thêm một ít dược liệu, là món đại bổ. Hoả Hoàng Nhi ăn một mạch bảy nồi mới tạm no.
Ngô Bình cũng không thấy phiền lòng, còn hỏi: “Con muốn ăn nữa không?”
Hoả Hoàng Nhi vỗ bụng: “Bố ơi, con không nỡ ăn nữa, để dành bữa sau ăn đi ạ”.
Ngô Bình cười khổ, thầm nghĩ, với cách ăn thế này, chỉ cần ba bữa thôi là đủ làm anh nghèo rồi!
Ngô Bình đang nghĩ xem nên đến chợ Thiên mua thức ăn hay không thì phía Lý Mai đột nhiên truyền đến tin khẩn, chẳng lẽ có chuyện?
Anh không dám chậm trễ, bèn nói với bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long: “Ở đây trông chừng nhé, đừng để người lạ lên đảo!”
Tiểu Hoàng Long đáp: “Anh Bình cứ yên tâm”.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Tiểu Hoàng Long đột nhiên thấy lạnh cả người. Chẳng biết tự khi nào, Hoả Hoàng Nhi đã đứng bên cạnh nó. So với thân rồng cao to vài trăm mét thì Hoả Hoàng Nhi chỉ là một chấm nhỏ, nhưng Tiểu Hoàng Long lúc này vẫn không dám động đậy.
Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Con rồng ngu xuẩn như ngươi chắc là vừa mới sinh nhỉ?”
Tiểu Hoàng Long lấy hết dũng khí đáp lại: “Đúng thế. Tôi là hậu duệ của cự long hỗn mang!”
Hoả Hoàng Nhi cười khẩy: “Cự long hỗn mang? Năm xưa lúc ta ăn thịt nó, vị cũng ngon lắm”.
Tiểu Hoàng Long sợ hãi kêu lên: “Này…”
Một ánh sáng đỏ loé lên trong mắt Hoả Hoàng Nhi. Khí tức kinh khủng ấy chỉ xuất hiện thoáng qua đã làm Tiểu Hoàng Long gào thét, dập mạnh đầu xuống đất: “Xin tha mạng!”
Hoả Hoàng Nhi bảo: “Ta nói ta sẽ giết ngươi à?”
Tiểu Hoàng Long nuốt nước bọt: “Một sự tồn tại vĩ đại như người, sao lại nhận loài người làm bố?”
Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Người đó đã cho ta sự sống, tựa như cha mẹ tái sinh vậy. Ta nhận làm bố là chuyện thường tình mà?”
Tiểu Hoàng Long chẳng tin lấy một chữ, nhưng vẫn nịnh nọt: “Người có thể tái sinh, mai này chắc chắn vẫn là bá chủ một phương”.
Hoả Hoàng Nhi đáp: “Có phải bá chủ hay không, do ta quyết định”.
Ngừng lại một chút, Hoả Hoàng Nhi nói tiếp: “Về sau phải trung thành tuyệt đối, ngoan ngoãn làm đầy tớ của bố ta. Huyết mạch của ngươi cũng được, sau này chăm chỉ tu luyện vào”.
Dứt lời, Hoả Hoàng Nhi đã tung tăng chạy đi tìm Chu Chu: “Chu Chu ơi, chúng mình chơi trốn tìm đi?”
Chu Chu cười ngọt ngào: “Chị Hoàng này, chúng mình đến cung điện nhé, chơi trốn tìm ở đó là vui nhất”.
Sau khi hai cô bé rời đi, Tiểu Hoàng Long mới ngã gục xuống đất, lẩm bẩm: “Thực lực của phượng hoàng chưa hồi phục nhưng khí tức vẫn quá đáng sợ, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể nghiền người khác thành xương vụn! Mình không thể nói chuyện này với ai khác, bằng không phượng hoàng chắc chắn sẽ gi ết chết mình!”
Ngô Bình thi triển lôi độn, trở về Hưng Long chỉ sau thời gian một điếu thuốc.
Lúc này Lý Mai đang ở nhà máy.
Đến nhà máy, Ngô Bình phát hiện máy móc, phòng ốc đều bị phá hủy và biến thành đống đổ nát. Trong đống gạch vụn ấy còn có mấy trăm thi thể, tất cả đều là công nhân lành nghề chuyên sản xuất thuốc!
Còn Lý Mai và vài người phụ trách nhà máy đang quỳ dưới đất, bị kẻ khác kề kiếm vào cổ, hình như chuẩn bị gi ết chết. Một người thanh niên mặc áo xanh lam đang ngồi trên kiệu xanh nóc đỏ, lạnh mặt nhìn cảnh tượng xung quanh.
“Dừng tay!”, Ngô Bình gầm lên, tấn công bằng thần niệm, một tiếng sấm rền vang, những người kia đều bị nổ bay. Chiếc kiệu cũng bị văng ra mấy trăm mét, người ngồi trên kiệu không chạy kịp nên ngã ra khỏi kiệu, trông thảm hại vô cùng.