Chương 3210
Thế nhưng nó không ngừng tỏa ra các khí tức tiêu cực bao trùm toàn bộ thân thể của cô bé. Những tà khí, hàn khí vừa rồi cũng bắt nguồn từ chính cô bé này.
Anh ngồi xổm xuống cười hỏi: “Chào em, em tên là gì?”
Có vẻ như lâu lắm rồi cô bé không được nói chuyện với người khác. Cô bé lắp bắp nói: “Em… em tên là Chu Chu”.
Anh lại hỏi tiếp: “Thứ ở trong người em có từ đâu vậy?”
Chu Chu đáp: “Ông nội và bố đặt nó vào trong người em, bảo là cần em trấn áp cái thế giới tà ác này”.
Ngô Bắc không hiểu: “Tại sao lại để em trấn áp? Em còn nhỏ quá”.
Chu Chu giải thích: “Mẹ em nói trong người em có thần lực Sí Thiên, có khả năng trấn áp hết thảy tà ma ngoại đạo. Nhưng em không muốn chút nào. Nó làm em khó chịu. Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn mình em ở đây. Em sợ lắm”.
Thần lực Sí Thiên? Thứ quái quỷ gì vậy?
Ngô Bình nắm chặt tay lại, một luồng tà khí rét lạnh lập tức tràn ra cánh tay của anh. Ấn ký Hồng Liên trên đó chợt phát sáng, hai luồng sức mạnh đối đầu nhau.
Tịnh Thế Hồng Liên mạnh hơn một chút, chậm rãi đi vào trong cơ thể Chu Chu. Nguồn năng lượng tà ác kia không ngừng co lại, cuối cùng phải rút hết về thế giới tà ác.
Chu Chu lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, mừng rỡ reo lên: “Anh ơi, thứ năng lượng đáng ghét kia biến mất rồi”.
Bấy giờ Ngô Bình mới phát hiện ở tim của cô bé có một tia sáng. Nó phát ra vô số tia sáng xâm nhập vào thế giới tà ác, trói buộc và trấn áp thế giới ấy.
Đúng lúc này, Tịnh Thế Hồng Liên trên người anh bỗng di chuyển sang người cô bé, dừng lại ở giữa trán hóa thành ấn ký Hồng Liên.
Anh sững sờ, không ngờ Tịnh Thế Hồng Liên lại bỏ mình đi như vậy.
Tịnh Thế Hồng Liên ở giữa trán Chu Chu tỏa ra vô số tia sáng màu hồng, đồng loạt đâm vào thế giới tà ác kia. Thế giới kia lập tức co rụt lại.
Hai nguồn sức mạnh tịnh hóa k hủng bố không ngừng tràn vào trong thế giới tà ác như muốn tiêu diệt nó triệt để. Sức mạnh tà ác bị trấn áp nên Chu Chu không còn áp lực gì nữa. Cô bé vui vẻ nói: “Anh lợi hại thật đấy”.
Ngô Bình cười hỏi: “Bây giờ em thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
Chu Chu gật đầu nói: “Thấy tốt lắm, giống như lúc trước vậy”.
Anh lại hỏi tiếp: “Chu Chu, em có biết thế giới tà ác này có lai lịch như thế nào không?”
Cô bé lắc đầu: “Em không biết, mẹ em không nói”.
Anh nhíu mày: “Mẹ em đâu?”
Chu Chu ngơ ngác nói: “Lâu lắm rồi em không được gặp mẹ. Em nhớ mẹ lắm”.
Anh khó tin hỏi: “Em vẫn cứ sống một mình ở đây sao?”
Chu Chu kể: “Vâng ạ. Trước kia em vẫn luôn ngủ say. Chính anh đã làm em thức tỉnh”.
Ngô Bình dò hỏi: “Em còn nhớ em đến đây từ lúc nào không?”
Chu Chu ngẫm nghĩ hồi lâu: “Lúc đó, bố em là tiên tướng của Tiên quốc”.
Ngô Bình khiếp sợ lặp lại: “Bố em là tiên tướng của Tiên quốc sao?”
Chu Chu ngây thơ đáp: “Đúng vậy ạ”.