Chương 3206
Nhưng cảnh giới Kết Thai là quá trình tu luyện khá chậm rãi. Đến cả Ngô Bình có tư chất tốt đến mấy cũng phải dừng chân tại cảnh giới này dăm ba tháng, thậm chí còn lâu hơn.
Trong những ngày ngày, anh ở nhà nấu gan rồng móng phượng cho mọi người ăn. Ngô Mi thích thú không chịu để anh đi, nói phải được ăn ít nhất ba ngày mới đã nghiền.
Chưa đầy hai ngày sau anh đã về bệnh viện trực thuộc Vân Kinh, bởi vì Vân Tịch vẫn còn đang trải qua Luân Hồi Đại Kiếp.
Sai khi anh quay lại, viện trưởng lập tức cho người gọi điện cho bệnh nhân đặt lịch từ trước.
Sau khi trải qua Luân Hồi Đại Kiếp, Ngô Bình không chỉ có tu vi tăng mạnh mà kinh nghiệm cũng dày dặn hơn, y thuật cũng giỏi hơn trông thấy.
Hết giờ làm, anh trở về vịnh Bạch Long với Liễu Y Y.
Công chúa nước Thiên Mông ở đảo Bạch Long vẫn còn ở đó chăm chỉ quét tước dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm giặt giũ hầu hạ Liễu Y Y mà không hề khóc lóc làm loạn.
Thấy Ngô Bình quay về, cô ta bỗng nói: “Tôi muốn về Thiên Mông”.
Anh cười lạnh hỏi: “Cô trả được hết tiền chưa?”
Cô ta bất ngờ rút dao nhắm giữa ngực trái đe dọa: “Anh không cho tôi đi tôi sẽ chết cho anh xem!”
Ngô Bình lạnh nhạt hỏi: “Cô chết nổi không?”
Công chúa nước Thiên Mông hỏi ngược lại: “Bây giờ thì không. Nhưng chẳng lẽ lúc anh không ở đây tôi cũng không chết được sao?”
Anh cau mày đe dọa: “Cô có tin tôi nổi giận tiêu diệt cả quốc gia của cô không?”
Công chúa nước Thiên Mông thản nhiên đáp: “Cứ diệt đi. Dù sao nước Thiên Mông cũng đã vứt bỏ tôi rồi. Tôi còn mong bọn họ chết hết luôn đi!”
Anh thầm nghĩ cô gái này thật độc ác. Kỳ thực anh cũng không còn hứng thú giữ cô ta lại, bèn bảo: “Cô muốn đi cũng được, nhưng tôi phải phế tu vi của cô”.
Công chúa nước Thiên Mông phản đối: “Không có tu vi thì tôi sống không bằng chết!”
Liễu Y Y tốt bụng khuyên giải: “Bác sĩ Ngô, em thấy cô ấy cũng đáng thương lắm. Hay là thả cô ấy đi đi”.
Ngô Bình bật cười đáp: “Được, Y Y bảo thả thì anh sẽ thả”.
Anh quay sang nói với công chúa nước Thiên Mông: “Cút đi!”
Cô ta trợn mắt nhìn anh rồi dẫn theo người hầu bỏ đi khỏi biệt thự ở đảo Bạch Long.
Cô ta vừa đi khỏi, Liễu Y Y mỉm cười hỏi: “Có phải anh đã có ý định thả cô ấy đi từ trước rồi không?”
Anh đáp lại một tiếng: “Anh hết giận rồi, cũng không định bắt cô ta làm người hầu thật. Dạo này công việc của em có ổn không?”
Liễu Y Y đáp: “Vẫn tốt lắm”.
Hai người họ đi ăn bữa tối cùng nhau. Đợi Liễu Y Y đi nghỉ ngơi, Ngô Bình mới vào động thiên Huyết tổ lần nữa.
Huyết tổ thấy anh tới thì mừng rỡ khen ngợi: “Tốt lắm, trình độ hiện giờ của con không kém thái cổ chân nhân là bao. Sao con làm được vậy?”
Ngô Bình kể lại mọi chuyện cho ông ấy nghe. Ông ấy gật đầu hài lòng: “Không tồi! Bây giờ con có thể tu luyện Thánh Huyết rồi!”
Anh lấy ra Thánh Đan do Đại Thánh thượng cổ Ngô Thiên Tử để lại. Bây giờ anh phải luyện hóa viên đan dược này, rút thánh lực trong đó để ngưng tụ thành Thánh Huyết!
Muốn rút sức mạnh của ngọc Thiên Thánh là rất khó. Thế nhưng bây giờ Ngô Bình đã có lửa thần hỗn mang trợ giúp, tất nhiên sẽ không thành vấn đề!