Chương 3202
Giáng Long là suy nghĩ muốn đầu hàng khuất phục, không để chúng có tạp niệm, suy nghĩ bị đầu hàng khuất phục sẽ rất “quy củ”, nó có thể vô lo vô nghĩ, cũng có thể không phân rõ.
Nói thẳng ra là có thể khống chế lòng người, bước này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Có người cả đời cũng không thể thuần phục trái tim của mình nên dễ bị ma ngoại xâm nhập, cuối cùng lầm đường lạc lối.
Đúng lúc này, thần hồn của Trương Tiểu Bình phóng ra một tia sấm sét, trong thoáng chốc đã quét sạch mọi tạp niệm, đây là ưu điểm của thần hồn, khi tiếng sấm vang lên, thế giới im lặng, lòng anh cũng trống không.
Cứ thế Trương Tiểu Bình dễ dàng hoàn thành bước đầu tiên, sau đó là bước thứ hai tương đối dễ, Phục Hổ.
Thật ra hổ này là chân khí trong người anh, Phục Long tức là làm cho chân khí thuần phục thần hồn.
Lúc này điện phách đó dung hợp với chân khí, có nó hỗ trợ, bước này cũng không khó, tất cả chân khí lập tức nghe lời phối hợp với thần hồn, chỉ đông đánh đông, chỉ tây đánh tây.
Quan trọng nhất là bước thứ ba, Long Hổ Kim Đan. Bước này rất khó, sở dĩ khó là vì Kim Đan này phải dùng thân thể để luyện chế, độ khó có thể so sánh với dùng lò luyện đan để luyện đan.
Luyện đan cần phải có lửa, kết Kim Đan cũng cần có lửa.
Trương Tiểu Bình nhìn ngọn lửa xung quanh, thầm nghĩ lửa này có tác dụng không?
Trong sân, Tiêu Thái Tôn canh trước cửa, cánh cửa căn phòng trong sân là lối vào Hỏa Cảnh.
Lúc này một người trung niên giữa trán có dấu ngọn lửa xuất hiện, người này là tông chủ Hỏa Tông dưới trướng của Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có một biệt viện, bốn viện và tám tông, tám tông trong đó lần lượt lấy Bát Cảnh Thiên Đạo làm gốc, dần phát triển lên.
Người đàn ông trung niên sầm mặt nói: “Giáo chủ Tiêu, đệ tử của ông vừa hủy hoại Lôi Cảnh, không biết Hỏa Cảnh của Hỏa Tông có thể giữ lại được không?”
Tiêu Thái Tôn nhìn người trung niên: “Tông chủ Viêm, tổ sư từng để lại pháp chỉ, Bát Cảnh chỉ cần tiêu diệt được trên ba cái thì là lúc tám tông hợp nhất”.
Người đàn ông trung niên tên là Viêm Liệt, ông ta cười nhạo một tiếng: “Nếu chỉ hủy đi hai trong số Bát Cảnh thì sao? Bảo Hỏa Tông bọn tôi sau này thế nào?”
Bát Cảnh là tám thánh địa tu luyện của Thiên Đạo Môn, từng đào tạo rất nhiều đệ tử xuất sắc, không còn Hỏa Cảnh nữa thì Hỏa Tông sẽ trở thành nước không có nguồn, cây không có rễ, khó mà tồn tại lâu dài.
Tiêu Thái Tôn nhìn ông ta nói: “Ông biết rõ hơn tôi, nếu Hỏa Cảnh bị hủy diệt chứng tỏ thần hỏa thời kỳ hỗn mang trong đó đã bị nung chảy. Ông nghĩ người có được thần hỏa thời kỳ hỗn mang sẽ là sự tồn tại thế nào?”
Viêm Liệt im lặng vài giây rồi nói: “Dù luyện hóa được thần hỏa thời kỳ hỗn mang thì Hỏa Cảnh cũng biến mất”.
Tiêu Thái Tôn lắc đầu: “Tông chủ Viêm, ông đúng là kiến thức hạn hẹp! Nếu giống như ông nói, Trương Tiểu Bình chỉ lấy đồ trong Lôi Cảnh và Hỏa Cảnh thì cậu ta cũng thân thiết với người của Lôi Tông, Hỏa Tông. Tương lai của cậu ta sẽ rất sáng lạn, có một chỗ dựa như vậy, lẽ nào không phải là chuyện tốt?”
“Ha ha, giáo chủ Tiêu nói rất đúng”.
Một tia sấm sét đánh xuống sân, là một người thanh niên mặc đồ xám, giữa trán có dấu tia chớp người này chính là tông chủ Lôi Tông, Chu Tử Phong.
Tiêu Thái Tôn nói: “Quả nhiên tông chủ Chu là người thông minh”.
Viêm Liệt nhìn Chu Tử Phong: “Cậu Chu, Lôi Cảnh mất rồi, cậu lại còn cười được à?”
Chu Tử Phong: “Đợi Trương Tiểu Bình ra, tôi sẽ nhận cậu ta làm đệ tử đầu tiên của Lôi Tông tôi”.
Nói rồi hắn nhìn Tiêu Thái Tôn: “Giáo chủ Tiêu sẽ không phản đối chứ?”