Chương 3189
Người kia: “Người này tự nhân là môn chủ của Thiết Chưởng Môn ạ”.
Trương Tiểu Bình hiểu ra, anh đã tiêu diệt bang Ác Cẩ nên môn phái hậu thuẫn cho họ mới đên hỏi tội.
Anh nhanh chóng đi tới bang Nhân Nghĩa, quả nhiên đã nhìn thấy Ngô Vị đang nằm trong vũng máu, anh kiểm tra cho anh ta thấy không phải vết thương trí mạng, mà chỉ bị gãy xương thôi.
Ngô Vi cắn răng nói: “Đại ca cẩn thận, người này ở cảnh giới Thần Hoá rồi”.
Tu sĩ Thần Hoá đã là rất mạnh trong cảnh giới Địa Tiên, đến Nhân Tiên cũng phải khiếp sợ. Nhưng Trương Tiểu Bình thì không, anh đã luyện đến tầng thứ chín của Hoá Kình thì Thần Hoá có là gì chứ?
Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi ngồi trong đại đường, ông ta nhìn Trương Tiểu Bình rồi hỏi: “Cậu là Trương Tiểu Bình hả? Nghe nói mấy ngày qua cậu đã đánh bại rất nhiều tu sĩ Địa Tiên tới khiêu chiến đúng không?”
Trương Tiểu Bình: “Đúng, ông là môn chủ của Thiết Chưởng Môn à?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng, xem ra cậu đúng là một thiên tài. Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là làm đệ tử của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng cho cậu, hai là tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ”.
Trương Tiểu Bình thờ ơ nói: “Ông chưa đủ tư cách làm sư phụ của tôi đâu”.
Người đàn ông nổi giận: “Chán sống rồi mà!”, ông ta vung tay lên tấn công Ngô Bình.
Anh lách người sang một bên rồi bất ngờ xuất hiện sau lưng ông ta, sau đó tung một chưởng ra.
Bả vai của người đàn ông đau nhói, sau đó thì gãy nát! Ông ta cố nhịn cơn đau, định phóng nguyên anh ra để liều mạng với Trương Tiểu Bình.
Song, bỗng có một luồng nội kình khủng khiếp xâm nhập vào thân cung của ông ta, sau đó làm nguyên anh bị tên liệt! Người đàn ông thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, mắt cũng tối sầm.
Rắc!
Trương Tiểu Bình ra tay dứt khoát, anh biết người đàn ông này sẽ không nương tay với mình nên tung một chưởng vào đầu ông ta, xương đầu gãy vụn, nguyên anh xông ra rồi bay lên cao.
Trương Tiểu Bình giơ tay tấn công tiếp, có một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh tầng thứ chín của Hoá Kình tuôn ra ẩn chưa sức mạnh của tự nhiên, nguyên anh kia không chịu được nên đã nổ tung.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, Ngô Vị vừa mừng vừa ngạc nhiên nói: “Đại ca quá mạnh! Có thể đánh chết tu sĩ Địa Tiên Thần Hoá ngay, chuyện này mà kể ra ngoài chắc không ai được được mất”.
Anh ta đi tới thi thể của Địa Tiên kia rồi lục lọi, quả nhiên đã tìm được một chiếc nhẫn, sau đó cười nói: “Biết ngay có pháp khí trữ đồ mà. Đại ca, chúng ta phát tài rồi”.
Trương Tiểu Bình cầm lấy pháp khí ấy nhưng không sử dụng được, vì anh vẫn chưa tu luyện được thần thức và thần niệm.
Ngô Vị gọi người đến xử lý thi thể rồi nói: “Đại ca, em thấy chúng ta đã đánh chết môn chủ của Thiết Chưởng Môn rồi thì nên tới đó ngó nghiêng một chút”’.
Trương Tiểu Bình: “Đến đó làm gì?”
Ngô Vị: “Thiết Chưởng Môn có nhiều tài nguyên lắm đấy, chúng ta không thể bỏ phí được”.
Trương Tiểu Bình lắc đầu: “Thôi, giờ tôi phải tranh thủ tu luyện”.
Ngô Vị gật đầu: “Đại ca nói đúng, thế việc này để sau vậy”.
Sau đó, anh ta hào hứng hỏi: “Đại ca, giờ anh ở cảnh giới nào rồi? Em thấy không phải nội kình, mà cũng không giống khí kình”.
Trương Tiểu Bình: “Tôi vẫn đang Hoá Kình, đang chờ xem có thể đột phá Tiên Kình được không”.
Ngô Vị dựng ngón tay cái nói: “Quá đỉnh! Em chưa nghe đến tầng thứ chín của Hoá Kình bao giờ. Nói thật em cũng có tư chất khá, nhưng chỉ chạm được một chút vào Hoá Kình thôi, chứ tầng một cũng không dám mơ tới”.