Chương 3170
Băm một trăm cân thịt xong, tốc độ của Trương Tiểu Bình đã nhanh đến mức không thể tin được, khoảng một phút có thể băm được ba mươi cân thịt.
Không lâu sau, bốn trăm cân thịt đã được Trương Tiểu Bình làm xong, cho vào trong từng cái nồi lớn, toàn bộ chỉ tốn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Chị Lệ lại đi đến, cô ta thấy thịt được băm rất tốt thì hài lòng: “Xem ra cậu là cao thủ rồi, công việc hôm nay của cậu đã xong, đi theo tôi để thanh toán tiền lương”.
Vì thế đạo loạn lạc, bây giờ làm công đều kết toán trong ngày, Trương Tiểu Bình mất hơn hai tiếng đã kiếm được bảy mươi lăm tệ rộng. Khi chị Lệ để tiền vào trong tay anh, mắt anh không khỏi phát sáng, tối nay có thể ăn một bữa ngon rồi.
Chị Lệ như biết được suy nghĩ của anh bèn hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Trương Tiểu Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Chị Lệ gọi phục vụ đến: “Dương Giác, đem lên cho Trương Tiểu Bình một bát hoành thánh thịt”.
Phục vụ cười: “Được”.
Quán bán chạy nhất là hoành thánh thịt, được thực khách rất ưa chuộng vì hương vị thơm ngon, nguyên liệu phong phú, mỗi bát chỉ năm xu.
Có người thậm chí lái xe mấy mươi cây số chỉ để ăn một bát hoành thánh ở đây.
Hoành thánh nóng hổi được đem lên, Trương Tiểu Bình ngồi xuống, chị Lệ đưa cho anh một đôi đũa.
“Ăn đi”, cô ta cười nói.
Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Sức ăn của anh khá lớn, tốc độ cũng rất nhanh, ăn đến hai bát hoành thánh chỉ trong thoáng chốc.
Chị Lệ hỏi: “No chưa?”
Trương Tiểu Bình khá thành thật: “Chưa no”.
Chị Lệ nói với Dương Giác: “Dương Giác, mang lên thêm hai bát nữa”.
Trương Tiểu Bình hơi ngại: “Chị Lệ, tôi ăn nhiều quá rồi”.
Chị Lệ: “Không sao, chỗ của tôi chẳng có gì khác, chỉ có hoành thánh là nhiều”.
Trương Tiểu Bình cũng đã lâu rồi chưa được ăn thịt, bát hoành thánh thịt này rất ngon, còn dùng thịt bằm do anh tự băm, lúc này Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, ăn thêm hai bát.
Ăn xong, chị Lệ cười nói: “Còn có thể ăn thêm nữa không?”
Trương Tiểu Bình xua tay: “Có thể ăn thêm nữa nhưng đã no rồi”.
Chị Lệ: “Cậu có thể tan làm rồi, trước khi trời tối lại đến đây một chuyến, còn việc cho cậu làm”.
“Ừ”, Trương Tiểu Bình đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi ra ngoài, anh gọi một chiếc xe, quay về gần đường thoát nước, sau đó về chỗ của mình nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Nằm một chốc, mọi mệt mỏi cũng bay biến sạch, anh tiếp tục luyện lực.
Tâm pháp trong đầu đã chia luyện lực thành bốn giai đoạn, Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Tiên Kình, hiện giờ anh vừa mới luyện thành Minh Kình.
Anh liên tục xuất quyền trong quan tài, không ngừng trải nghiệm đặc điểm của Minh Kình.
Lúc này cách đường thoát nước khoảng mười dặm có một ngôi nhà lớn, La Thiên Tướng đang ngồi trong căn nhà, bên cạnh ông ta là Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên.
Đường Tử Di: “Tông chủ La, rốt cuộc đại kiếp luân hồi này mất bao lâu?”