Chương 3166
Ngô Bình bày tỏ: “Con đã chọn địa điểm Luân Hồi rồi. Sư tôn, chúng ta đi thôi”.
Về đến nhà, Ngô Bình đã sắp xếp tất thảy, để những người thân thiết và đáng tin cậy biết tình hình của mình.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ngô Bình khoanh chân ngồi ở một nơi yên tĩnh. Sâu trong ý thức của anh có gieo một hạt giống ký ức. Một khi anh tiến vào Luân Hồi Đại Kiếp, ký ức sẽ mở ra.
Bây giờ, công lực của anh dần dần mất đi, cơ thể bắt đầu thu nhỏ, biến thành một cậu trai mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết, Đường Tử Di, La Thiên Tướng bước vào phòng.
Đường Tử Di hỏi: “Tông chủ La, đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu rồi chứ?”
La Thiên Tướng gật đầu: “Có thể rồi. Chờ cậu ấy tỉnh dậy, sẽ có thân phận hoàn toàn mới”.
Bình minh ngày hôm sau, trong một cống thoát nước khổng lồ ở vùng Giang Nam, Trương Tiểu Bình chầm chậm mở mắt.
Lúc này, anh đang nằm trong một cỗ quan tài kỳ lạ. Không khí trong quan tài rất trong lành nhưng bên ngoài quan tài lại có mùi tanh hôi. Dù sao cống thoát nước cũng chẳng phải nơi sạch sẽ gì, chuột chạy khắp nơi, ruồi muỗi vô số.
Nếu không nhờ quan tài này, Trương Tiểu Bình đã bị sâu bọ cắn chết rồi.
Ngáp một cái, đoạn Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Xem ra phải nhanh chóng tìm việc làm thôi, nếu không lại phải chịu đói!”
Trương Tiểu Bình, năm nay mười sáu tuổi, sau khi linh khí phục hồi, thế giới có thêm nhiều không gian rộng lớn, vì anh đi du ngoạn ở bên ngoài nên vô tình không gian giữa anh và gia đình có thêm một khu vực rộng lớn nữa. Trong khu vực này, dã thú tung hoành, đầy rẫy nguy hiểm, anh vốn không thể nào bình an vượt qua, dù cho có thể thì cũng phải mất mấy ngàn, thậm chí là mấy chục nghìn năm.
Anh không cách nào trở về nhà nên đã lưu lạc giang hồ hơn một tháng. Bây giờ anh đã ngán ngẩm cuộc sống nhặt rác, ăn cơm thừa nên quyết định hôm nay đi tìm việc.
Còn chiếc quan tài anh mang trên người là do mấy ngày trước vô tình phát hiện ra, lúc đó anh bị người ta đánh ngã vào trong cống dẫn nước thải và trôi dạt đến chỗ này, sau đó thì nhìn thấy một cỗ quan tài.
Anh phát hiện cỗ quan tài đó có thể phát ra ánh sáng chín màu kỳ lạ, hơn nữa ngủ trong đó còn không sợ muỗi và chuột, cũng không ngửi thấy mùi hôi. Mỗi lần tỉnh giấc anh đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vì vậy từ đó về sau anh đã xem đó như chỗ ngủ của mình.
Bên trong quan tài còn có rất nhiều thứ thú vị, chẳng hạn như một quyển sách rách nát, một cái bình thủy tinh chứa chất khí màu xám.
Trước đó, anh mở quyển sách rách ra xem thì thấy có một con sâu béo tròn màu vàng nhạt bên trong, khắp cơ thể đều là phù văn. Con sâu đang ăn sách, mỗi lần gặm một miếng thì cơ thể lại phát ra ánh sáng.
Anh thấy con sâu rất đáng yêu nên không giết nó mà cứ để nuôi trong quyển sách.
Còn chiếc bình thủy tinh thì lại thú vị hơn, anh không cách nào mở nó ra nên không biết rốt cuộc chất khí bên trong là gì.
Lúc này, anh bốc con sâu béo tròn đó ra, sờ nhẹ lên người nó, nói: “Nhóc con, ăn sách nhạt nhẽo biết bao, có muốn ăn thịt không?”
Con sâu vàng nhìn Trương Tiểu Bình bằng ánh mắt khinh thường, anh gãi đầu nói: “Lẽ nào mày không ăn thịt? Ầy, tao đã nửa tháng chưa biết mùi thịt rồi đây”.
Chính vào lúc đó, con sâu vàng phát ra linh quang, bay vào trán Trương Tiểu Bình. Ngay lập tức, đầu óc anh bỗng có thêm rất nhiều thông tin và kiến thức. Những thông tin đó chân thật và quen thuộc đến mức như thể chính anh đã tốn rất nhiều thời gian để tích lũy dần từng chút mới có được.