Chương 3157
Ngô Bình tiến lên một bước chào hỏi: “Xin chào tiền bối, chắc hẳn ông là người có địa vị cao trong Thiên Đạo Môn. Nhà họ Ngụy bọn họ có ý đồ muốn hại chết tôi, liên tục phái người tới ám sát. Bây giờ họ lại phái một người tên là Ngụy Vô Thượng đến giết tôi. Tôi tưởng đại hội Tiên Truyền được Thiên Đạo Môn lập ra để chiêu mộ người tài chứ? Tại sao lại nhất quyết muốn lấy mạng người có tài như tôi? Có phải Thiên Đạo Môn thấy đố kỵ ghen ghét thiên tài nên mới cố ý lập ra đại hội này để hãm hại các thiên tài của tông môn khác? Nếu các ông thực sự dùng tới thủ đoạn kinh tởm như vậy thì chúng tôi không dám gia nhập Thiên Đạo Môn nữa đâu!”
Những lời nói sắc như dao cứa thẳng vào tim vị trưởng lão kia. Sắc mặt của ông ta hoàn toàn thay đổi.
Không ít trưởng lão tông môn khác nghe xong đều sinh lòng nghi ngờ: “Phải đó. Không lẽ đây thực sự chỉ là thủ đoạn để Thiên Đạo Môn mượn cơ hội diệt trừ thiên tài đến từ các tông môn khác?”
Trưởng lão Thiên Đạo Môn vẫn rất bình tĩnh đáp trả: “Nhóc con nghĩ nhiều quá. Thiên Đạo Môn chưa từng có ý định làm hại thiên tài của các tông môn khác. Ta đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích xác đáng”.
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn Ngụy Vô Thượng: “Sao cậu lại ở đây? Theo quy tắc, đệ tử của Thiên Đạo Môn không được phép tham gia đại hội Tiên Truyền, cậu không biết sao?”
Ngụy Vô Thượng thản nhiên đáp: “Tôi chỉ muốn giao lưu với cao thủ cùng trình độ thôi mà”.
“Lập tức lui ra, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm minh!”, giọng điệu của Tiêu trưởng lão trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
“Lão Tiêu, ông đang định hù dọa trẻ con đấy à?”, bỗng có một người đàn ông trung niên có đôi mắt hẹp dài bước tới. Ông ta chính là ông nội của Ngụy Vô Thượng, tên là Ngụy Vô Cương!
Tiêu trưởng lão liếc nhìn Ngụy Vô Cương: “Ngụy trưởng lão, nếu ai cũng ngang ngược không tuân thủ quy tắc thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên Đạo Môn. Ông muốn đứng ra bảo vệ cậu ta thì chúng ta đi gặp chưởng môn phân giải!”
Ngụy Vô Cương cười khan một tiếng: “Tôi đến đưa Ngụy Vô Thượng về thôi. Vô Thượng, về với ông”.
Ngụy Vô Thượng chạy tới chào ông, không dám nói năng gì thêm. Gã ta nhìn chằm chằm Ngô Bình hồi lâu rồi ngoan ngoãn theo ông nội trở về.
Trước khi rời đi, Ngụy Vô Cương còn lạnh lùng lườm Ngụy Quang một cái. Ngụy Quang hoảng sợ mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, cả người lạnh toát.
Tiêu trưởng lão nói với Ngô Bình: “Thằng nhóc nhà cậu còn có yêu cầu gì nữa không?”
Anh đáp: “Tiêu trưởng lão là trưởng lão nòng cốt sao?”
Tiêu trưởng lão gật đầu trả lời: “Tôi là trưởng lão nòng cốt của Thiên Đạo Môn, tên là Tiêu Thái Tôn”.
Ngô Bình dò hỏi: “Thiên Đạo Môn của ông có ghét bỏ nhân tài không?”
Tiêu Thái Tôn cười nói: “Sao lại như vậy? Bọn ta vẫn luôn khao khát tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng”.
Ngô Bình gật đầu lấy huy hiệu của mình ra: “Tôi là đại sư luyện đan bốn sao tím, có thể nâng cấp thành đại sư luyện đan năm sao bất cứ lúc nào. Vừa nãy tôi làm ầm lên gọi ông tới không phải vì sợ Ngụy Vô Thượng mà là tôi sợ giết anh ta xong sẽ không còn cơ hội đặt chân vào Thiên Đạo Môn”.
Đám người nghe xong đều không khỏi kinh hãi, thầm cảm thán đại sư luyện đan bốn sao tím quá lợi hại. Có thể nói thân phận này của anh còn khiến mọi người khiếp sợ hơn cả tài năng của Ngụy Vô Thượng!
Tiêu Thái Tôn sáng rực hai mắt: “Thì ra cậu là thầy luyện đan bốn sao tím, lại còn trẻ như vậy, tiền đồ nhất định sẽ rất sáng lạn! Cậu yên tâm, tôi sẽ dùng thần niệm theo dõi cậu mọi lúc mọi người. Nếu có người dám làm hại cậu, tôi sẽ lập tức xuất hiện tiêu diệt thay cậu!”
Ngụy Quang biết không còn cơ hội lấy mạng Ngô Bình nữa, mặt mũi lại càng tái mét. Ngụy Hoành vừa quay về, thấy vậy hoảng sợ không dám thở mạnh.
Đám đông cũng bàn tán xôn xao.
“Quá đỉnh! Đại sư luyện đan bốn sao tím, e là không hề thua kém đại sư luyện đan năm sao đâu! Anh Trương còn trẻ tuổi đã đạt được thành tựu kh ủng bố như vậy, tương lai chắc chắn sẽ còn huy hoàng hơn nữa”.