Chương 3153
Chương 3153
Ngô Bình nhìn hắn ta khiêu khích: “Thằng ngu tới từ thần thổ thông thiên, cứ chờ bị tao đánh chết đi”.
Phong Linh Vi khá bất ngờ. Bình thường những người khác nghe thấy hắn ta nói mình là thiên tài đến từ thần thổ thông thiên đều tỏ ra e ngại. Vậy mà người trước mặt lại không hề kiêng dè, thậm chí thái độ còn rất ngông cuồng. Chẳng lẽ thực lực của đối phương mạnh tới vậy sao?
Mặc dù Ngô Bình vừa đánh bại cao thủ cấp Thiên Thi, nhưng đối với Phong Linh Vi mà nói thì chuyện này không là gì cả. Hắn ta cũng có thể đánh bại được, thậm chí còn làm tốt hơn nhiều.
“Tao thích nhất là loại người như mày. Ban đầu cứng miệng lắm, đến lúc sắp bị tao kết liễu mới hoảng sợ xin tha, vẻ mặt tuyệt vọng ấy rất thú vị. Nếu tâm tạng tao tốt thì có lẽ sẽ không giết mày đâu”.
Ngô Bình bật cười đáp: “Chờ đến khi mày đánh bại được tao rồi hẵng nói mấy lời nhảm nhí này đi”.
Phong Linh Vi nhấc chân phải lên giẫm xuống một cái thật nhẹ. Ngô Bình lập tức cảm thấy không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, bản thân bị đẩy vào một chiều không gian kỳ quái tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào.
Bên tai anh vang lên giọng nói của Phong Linh Vi, vang dội từ bốn phương tám hướng.
“Đây là tuyệt học của nhà họ Phong bọn tao, tên là Tuyệt Vực Hắc Thiên. Bọn tao dùng sức mạnh của thần Hắc Thiên tạo nên nơi này, có thể gi ết chết bất cứ sinh mệnh nào. Ranh con mày vừa mạnh miệng như vậy, hy vọng là mày có thể chống đỡ lâu hơn một chút”.
Nghe hắn ta nhắc tới thần Hắc Thiên, Ngô Bình mỉm cười châm chọc: “Thì ra là sức mạnh của thần Hắc Thiên. Không tồi, thú vị đấy”.
Anh đeo mặt nạ Hắc Thiên lên mặt rồi ung dung gọi: “Thần Hắc Thiên”.
Giữa đêm tối, bóng dáng của thần Hắc Thiên dần hiện ra: “Lâu không thấy ngươi liên hệ với ta. Hạ giới khôi phục linh khí xong rồi, bao giờ mới giúp ta hóa thân?”
Anh đáp: “Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành sớm thôi. Thần Hắc Thiên, có người dùng sức mạnh của ngươi tạo ra Tuyệt Vực Hắc Thiên gì đó”.
Thần Hắc Thiên suy tư hồi lâu rồi nói: “Nhiều năm trước ta từng ban “thần lực Hắc Thiên” cho một tín đồ. Thần lực ấy hòa vào trong huyết mạch của người đó nên con cháu đời sau vẫn có thể mượn dùng sức mạnh của ta”.
Ngô Bình cảm thán: “Có vẻ Tuyệt Vực Hắc Thiên này không dễ phá giải đâu”.
Thần Hắc Thiên đề nghị: “Ta sẽ tặng ngươi một chiếc thần phù. Ngươi hấp thụ thần phù xong thì sẽ nuốt được thần lực Hắc Thiên của người kia”.
Hắn vừa dứt lời, một tia sáng màu xanh lam chiếu xuống. Ngay sau đó, trong tay Ngô Bình xuất hiện thêm một phù ấn màu tím nhạt. Phù ấn thẩm thấu vào da thịt di chuyển tới trái tim.
Phù ấn này phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Năng lượng bên trong Tuyệt Vực Hắc Thiên không ngừng tràn vào cơ thể của anh rồi bị thần phù kia hấp thu toàn bộ.
Ngụy Quang ngồi trên ghế thấy thế thì mỉm cười đắc ý: “Hắn ta là Phong Linh Vi đến từ Hắc Thiên Tông của thần thổ thông thiên. Đến cả tôi cũng không chống lại được Tuyệt Vực Hắc Thiên của hắn ta. Lần này Trương Tiểu Bình chết chắc rồi”.
Người đàn ông bên cạnh gật đầu hài lòng: “Vậy thì tốt”.
Đột nhiên Phong Linh Vi đứng giữa sân đấu giật bắn người thốt lên: “Mày đang hấp thụ thần lực Hắc Thiên của tao sao?”
Hắn ta liều mạng thu hồi Tuyệt Vực Hắc Thiên nhưng thần lực trên người hắn liên tục bị hút ra khỏi cơ thể như con rắn bị nắm đuôi.
Ngay khi thần lực của hắn tiêu hao mất một nửa, hắn hoảng loạn hét lên: “Xin người anh em hãy nương tay!”