Chương 3143
Sau đó, anh lại tiếp tục dùng chín châm sét này đâm vào nguyên anh. Tiên y Diệu Thủ đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khinh thường đã không còn nữa.
Nguyên anh tỏ vẻ đau đớn nhưng rất nhanh bình thản trở lại, nó mở mắt ra, nói: “Ta thấy khỏe hơn nhiều rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, lúc ngưng tụ nguyên anh đã có chút vấn đề, giờ tôi giúp nó chải chuốt thần kinh, chữa trị khiếm khuyết, sau đó anh sẽ không có xảy ra vấn đề gì nữa”.
Anh nói xong thì vung tay, mười tám cây châm biến mất, nguyên anh của Hoa Tưởng Dung quay về cơ thể, anh ta vái lạy Ngô Bình: “Đa tạ tiên y”.
Ngô Bình: “Không có gì”. Sau đó anh nhìn sang tiên y Diệu Thủ.
Tiên y Diệu Thủ bật cười nói: “Y thuật của cậu đúng là khiến ta mở mang tầm mắt, ta bái phục”.
Nói rồi ông ta lấy một cái túi ra nói: “Nơi này có năm tỷ tiền báu, ta nguyện ý chịu thua, mời nhận lấy!”.
Ngô Bình hơi sửng sốt trước sự thay đổi thái độ của tiên y Diệu Thủ nhưng Tử Phi lại nhận lấy chiếc túi: “Vậy bọn ta không khách sáo nữa”.
Tiên y Diệu Thủ: “Hai vị có thể đến điện ngồi một lát không? Ta có một vấn đề khó xử lý muốn thỉnh giáo cậu”.
Ngô Bình cũng không sợ ông ta tính kế mình: “Được chứ”.
Hai người đi đến đại điện, tiên y Diệu thủ ngượng ngùng nói: “Cậu bạn, phía sau là phòng của con gái ta, nó mắc một loại bệnh kỳ quái, ta luôn tìm cách chữa trị nhiều năm nay nhưng vẫn không có kết quả. Mười năm nay ta đã tìm rất nhiều thánh thủ y đạo nhưng họ cũng không có cách”.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu ra tại sao tiên y Diệu Thủ lại khách sáo với mình như thế, hóa ra là muốn mời mình cứu chữa cho con gái.
Anh nói: “Tôi có thể thử xem”.
Dẫn Ngô Bình đến một căn phòng đằng sau, mở cửa ra, Ngô Bình nhìn thấy một cô gái nằm trong hồ ngọc, đầu gối trên một cái gối ngọc. Trong bể ngọc có vài loại thuốc, cơ thể cô gái đang ngâm bên trong, trên thân chỉ mặc một bộ đồ mỏng.
Người phụ nữ này rất kỳ lạ, da của cô ta trong suốt, có thể nhìn thấy nội tạng, xương và mạch máu.
Cô ta vẫn còn đang thở nhưng đã rất yếu rồi, nếu không nhờ nước thuốc duy trì mạng sống thì cô ta đã rời khỏi thế gian này rồi.
Ngô Bình hơi nhíu mày: “Cô ta bị nguyền rủa”.
Tiên y Diệu Thủ sửng sốt: “Nguyền rủa?”
Ngô Bình bước đến bên bể, mở ra nhìn thấu vạn vật quan sát trong chốc lát nói: “Đúng thế, là nguyền rủa. Loại độc nguyền này rất lạ, nó sẽ dần khiến cơ thể trở nên trong suốt, làm cho thần hồn hôn mê, ba năm sau con gái ông sẽ biến thành thủy tinh. Đến lúc đó thần hồn của cô ta sẽ thức tỉnh nhưng rồi vẫn bị mắc kẹt vĩnh viễn trong cái vỏ thủy tinh”.
Tiên y Diệu Thủ nghiến răng: “Rốt cuộc là ai đã nguyền rủa con gái ta?”
Ngô Bình: “Cho dù là ai thì nguyền rủa này cũng rất khó giải”.
Tiên y Diệu Thủ vội hỏi: “Cậu có cách sao?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Nể tình năm tỷ tiền báu, tôi có thể giúp ông, ông ra ngoài trước đi, khi nào gọi ông thì hẵng vào”.
Tiên y Diệu Thủ không nói nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngô Bình nói với Tử Phi: “Em canh ở ngoài cửa, không được cho bất cứ ai vào”.
Tử Phi gật đầu, cũng đi ra ngoài.
Lúc này Ngô Bình sờ dấu ấn hoa sen đỏ trên cổ tay, thầm nói: “Nguyền rủa này cũng là tà lực, chắc có tác dụng nhỉ?’