Chương 3116

Anh mời Tô Phi tới phòng nghỉ, cười hỏi: “Chuyện gì mà thần bí vậy?”

Tô Phi nhìn anh nói: “Cảm ơn trước đây cậu đã chăm sóc mình, mình phải rời khỏi đây một khoảng thời gian”.

Ngô Bình động tâm niệm, anh quan sát Tô Phi, thấy bây giờ cô ấy rất lạ, thần niệm của mình lại không cảm nhận được cô ấy. Hơn nữa, trong cơ thể của cô ấy có một luồng năng lượng rất kỳ lạ, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của anh cũng không nhìn thấu được nguồn năng lượng này!

“Tô Phi, cậu… cậu làm sao vậy?”

Tô Phi cười nói: “Mình vốn là tu sĩ của Hoang Cổ Giới, chạy trốn kẻ địch nên mới lánh nạn ở đây. Tô Phi lúc trước mà cậu gặp là một hoá thân của mình, bây giờ mới là bản thể của mình”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Đến cả mình cũng không nhìn thấu được tu vi của cậu, rốt cuộc cậu ở cảnh giới nào?”

Tô Phi đáp: “Hoang Đế, cũng gần gần như Đại La sơ kỳ của các cậu”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Đại La sơ kỳ?”

Tô Phi: “Mình nhận được tin, kẻ thù vì không tìm được mình nên đang bế quan đột phá, thế nên mình muốn trở về giết hắn”.

Ngô Bình hỏi: “Hoang Cổ Giới là nơi như thế nào?”

Tô Phi: “Chẳng phải cậu đã từng hấp thu Hoang Cổ Thánh Lực sao? Hoang Cổ Thánh Lực đó là đến từ Hoang Cổ Giới đấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Mình biết rồi, nó ở một duy độ cao cấp khác”.

Tô Phi: “Cậu hiểu như vậy cũng được. Hoang Cổ Giới là thế giới Thánh Hoàng thượng cổ khai mở, nó là một thế giới cao cấp hơn cả Tiên Giới. Thật ra cậu có thể đi cùng mình tới Hoang Cổ Giới, với tố chất của cậu, chỉ cần tu luyện một thời gian ở đó thì sẽ trở thành bá chủ của Hoang Cổ Giới”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời mình không đi được, có thời gian thì mình sẽ đi tìm cậu”.

Tô Phi cười: “Cũng được. Trước khi đi, mình tặng cho cậu một tạo hoá”.

Cô ấy bỗng ôm Ngô Bình, miệng đối miệng truyền một đốm sáng vào miệng anh, Ngô Bình trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy môi mình mát lạnh, sau đó là một luồng năng lượng huyền diệu chảy vào đan điền. Chưa kịp phản ứng lại thì Tô Phi đã đẩy anh ra, cười nói: “Cậu cố gắng tu luyện nhé, hy vọng chúng ta còn có ngày gặp lại”.

Nói xong, Tô Phi hoá thành một đạo cầu vồng, bay vút đi. Lúc Ngô Bình đuổi theo đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa, không khỏi nghĩ ngợi.

Anh cảm nhận trong đan điền, nguồn năng lượng huyền diệu đó đã ngấm vào Đạo Thổ của anh, trở thành một phần của Đạo Thổ. Ngay sau đó, Đạo Thụ xảy ra biến hoá kịch liệt, nó bắt đầu lớn nhanh như thổi, cuối cùng kết ra một quả màu vàng kim ở cành cây thứ năm, to như trái đào.

Nguyên thần của anh lập tức chạy lại, hái quả xuống rồi ăn mất. Bất chợt, nguyên thần như bị say rượu, loạng choạng, vội trở về Âm Dương Thiên Cung.

Nguyên thần say thì đương nhiên Ngô Bình cũng say, anh đi không vững, chợt được một người đỡ lấy, quay đầu nhìn thấy là Liễu Y Y. Liễu Y Y quan tâm hỏi: “Bác sĩ Ngô, anh sao vậy?”

Ngô Bình xua tay nói: “Không sao, anh về phòng nằm một chút”.

Không thể nào khống chế được thân thể nên anh chỉ có thể về phòng nghỉ. Phòng nghỉ này rất xa hoa, là do đích thân viện trưởng tìm người tới thiết kế trang trí, mục đích chính là để Ngô Bình nghỉ ngơi cho tốt.

Anh vừa nằm xuống đã cảm thấy đan điền nóng hầm hập, bất giác giơ tay kéo Liễu Y Y đang rót nước cho mình.

Liễu Y Y đỏ mặt: “Bác sĩ Ngô, anh sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play