Chương 310

Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở khu phố cổ, yên tĩnh vô cùng. Ngô Bình vừa gõ cửa, Vệ Thanh Ảnh đã ra mở.

Cô ấy mời anh vào phòng khách. Trần Lăng Sương đang chờ ở đó, vừa thấy Ngô Bình đến đã nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, bác sĩ Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Quá trình trị liệu cần sự phối hợp của cô”.

Trần Lăng Sương đáp: “Tôi sẽ phối hợp!”

Anh bảo Trần Lăng Sương nằm sấp trên xô pha, ôm lấy chiếc gối nằm bằng cả hai tay. Còn anh thì dùng kéo để cắt một lỗ hình chữ nhật trên lưng áo Trần Lăng Sương.

Da của Trần Lăng Sương rất đẹp, vì bệnh tình suốt một năm qua nên hơi tái.

Đứng quan sát ở bên cạnh, Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Anh Ngô còn cần gì khác nữa không?”

Ngô Bình lắc đầu, lấy kim châm ra và đâm vào từng cây một. Sau khi đưa kim châm vào, ngón tay anh ấn lên nơi bị thương, rồi dùng năng lực nhìn thấu để kiểm tra vết thương.

Xương sống thắt lưng của Trần Lăng Sương bị tổn thương dây thần kinh rất rõ ràng, trong đó còn có một phần bị đứt.

Các sợi thần kinh rất nhỏ, các phương pháp phẫu thuật ngoại khoa hiện nay cũng không thể nối liền dây thần kinh mảnh nhỏ này. Vì dây thần kinh cũng giống như sợi quang học vậy, trong một sợi quang học có vô số sợi thần kinh, dù có cố gắng nối cũng khó đảm bảo sẽ nối được các sợi thần kinh này với nhau. Vậy nên phẫu thuật thần kinh đều dựa vào may rủi.

Đặc biệt hơn, cột sống là nơi mà các dây thần kinh toàn thân đi qua, việc phẫu thuật sẽ có độ khó cao và rủi ro lớn. Ngay cả một siêu sao giàu có như Trần Lăng Sương cũng không thể hồi phục hoàn toàn.

Năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình không chỉ có thể nhìn xuyên qua mà còn nhìn được các chi tiết nhỏ. Anh có thể nhìn thấy những kết cấu thần kinh mảnh nhỏ, mạch máu nhỏ trong thần kinh, bó thần kinh, thậm chí là những bộ phận cực nhỏ như vỏ myelin và sợi trục. Ngô Bình đều nhìn thấy rất rõ.

Điều đó giúp anh tiến hành phục hồi dây thần kinh cho Trần Lăng Sương một cách chuẩn xác, nối liền từng dây một. Mà chuyện này đều phải có sự hỗ trợ từ “nhãn lực” của anh.

Sau khi phát hiện mình sở hữu “nhãn lực”, Ngô Bình cực kỳ ít dùng đến, vì nó tiêu hao tinh lực quá nhiều.

Nhưng lần này anh buộc phải sử dụng nó. Vì bó thần kinh quá nhỏ, anh phải nhờ nhãn lực mới nối chính xác được.

Vì đã qua một năm nên có một số dây thần kinh đã “hỏng”, Ngô Bình phải tiến hành cắt chúng trước. Cắt dây thần kinh là một quá trịnh cực kỳ đau đớn. Anh vừa bắt đầu, Trần Lăng Sương đã toát mồ hôi toàn thân, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối.

Nhưng cô ấy rất kiên cường, không hề kêu tiếng nào, chỉ cắn răng nhịn đau.

Nơi được Ngô Bình nối đầu tiên là đám rối thần kinh kiểm soát gần bàng quang của cô ấy. Anh hỏi: “Cô có bị són tiểu không?”

Thật ra anh chỉ hỏi thêm vậy thôi, vì Trần Lăng Sương đang mặc tã.

Trần Lăng Sương đáp: “Không thể kiểm soát hoàn toàn”.

Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi sẽ giúp cô phục hồi chức năng kiểm soát tiểu tiện trước”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play