Chương 3090

Khoá miệng Nguyên Hổ xong, Long Tượng Thiên Tôn cười nói: “Ra là hiểu lầm, thầy Ngô, cậu đã được rửa oan rồi”.

Vị quan triều đình nói: “Tổng đốc Ngô, bệ hạ bảo nếu rảnh thì mời người vào cung chơi”.

Ngô Bình: “Thần nhất định sẽ đến”.

Vị quan triều đình gật đầu nói: “Lão nô là thái giám của nha môn, Tổng đốc cứ gọi là Trác công công”.

Ngô Bình: “Phiền Trác công công phải vất vả đến đây rồi”.

Trác công công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.

Dứt lời, Trác công công nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, xin cáo từ”.

Trác công công đi rồi, Long Tượng Thiên Tôn lại sầm mặt nói: “Thầy Ngô, kiểm tra giáo viên ba sao phải chờ đến cuối năm nên cậu cứ về đi”.

Ngô Bình biết Long Tượng Thiên Tôn cố ý không kiểm tra cho mình, anh rất bực nhưng giờ không thể làm gì được nên đành nói: “Được”.

Ngô Bình rời khỏi đó rồi về chỗ ở của mình, anh về thì không thấy nhóm Diệp Huyền đâu. Hỏi thăm mới biết là nơi đây đã bị học viện thu hồi, nhóm Diệp Huyền cũng bị đuổi khỏi học viện.

Ngô Bình tức điên người, anh vung tay chém một đường kiếm lên cao. Đường kiếm ấy chẻ đôi không gian, để lộ ra hư không tăm tối! Đường kiếm của anh rơi xuống khiến ai trong học viện Võ Đạo cũng phải dựng tóc gáy.

Người này chính là Long Tượng Thiên Tôn, ông ta quét mắt nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Cậu ta là ai?”

Long Tượng Thiên Tôn không biết Ngô Bình nên hỏi Liên Thành Tượng.

Liên Thành Tượng: “Viện trưởng, người này đột nhập vào nhà trúc của người để trộm công pháp, sau đó đã bị mọi người bao vây ạ”.

Long Tượng Thiên Tôn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu to gan nhỉ, dám ăn trộm đồ của tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chào viện trưởng, tôi muốn đăng ký thi giáo viên ba sao nên Liên Thành Tượng đã dẫn tôi đến đây. Lúc anh ta gọi bên ngoài thì có người ở trong nhà đáp lời, vì thế anh ta đã bảo tôi đi vào. Tôi chưa chạm vào bất kỳ một thứ gì trong nhà, chỉ đứng chờ, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đi ra mới biết có người vu cho tôi tội ăn cắp. Rõ ràng Liên Thành Tượng đã bày mưu tính kế để hãm hại tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cười lạnh nói: “Bày mưu tính kế hãm hại cậu? Cậu có bằng chứng không?”

Ngô Bình: “Viện trưởng có biết lời nguyền nói dôi không ạ?”

Long Tượng Thiên Tôn: “Đúng là có lời nguyền này, nhưng cậu nhắc đến nó làm gì?”

Ngô Bình: “Vừa hay tôi lại biết cách dùng, bây giờ tôi muốn hạ lời nguyền với Liên Thành Tượng. Nếu anh ta nói dối nửa lời thì toàn thân sẽ thối rữa, hình thần cũng tan biến ngay. Tương tự, nếu người nói dối là tôi thì tôi cũng gặp tình cảnh tương tự”.

Dứt lời, anh hỏi Liên Thành Tượng: “Dám chơi không?”

Liên Thành Tượng tái mặt, đương nhiên gã ta không thể đồng ý nên nói: “Loại trộm cắp như anh thì có tư cách gì dùng lời nguyền hả? Hơn nữa, ai biết anh có định dùng chú thuật gì để hại tôi hay không?”

Ngô Bình nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, ông cũng không tin tôi à?”

Long Tượng Thiên Tôn bình thản nói: “Nếu cậu không có bằng chứng thì tôi sẽ giết cậu tại chỗ”.

Ngô Bình bật cười nói: “Hình như ông chưa có quyền giết tôi đâu”.

Anh lấy tín vật Tổng đốc của mình ra rồi nói: “Tôi đã phải chịu oan khuất ở đây nên bây giờ muốn mời hoàng đế bệ hạ của nước Long đến giải oan”.

Long Tượng Thiên Tôn ngẩn ra nói: “Cậu là Tổng đốc ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play