Chương 3079
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi. Cô chú đã thích nghi với môi trường mới chưa?”
Đường Tử Di đáp: “Họ vẫn muốn về ở nhà cũ, tiếc là bây giờ không về được”.
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Về cũng được. Vân Kinh đã ổn định rồi. Thế này đi, ngày mai anh đưa em đến Vân Kinh để xem xét tình hình. Nếu ổn thoả thì chúng ta dọn về đó ở trước”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng!”
Đến tối, Ngô Bình đến nhà họ Đường dùng bữa. Bố mẹ Đường Tử Di ẩn ý tới lui muốn biết anh và Đường Tử Di định khi nào kết hôn. Ngô Bình bèn nói cho họ biết về kế hoạch của mình.
Đêm đó, anh ở lại nhà họ đường.
Tối muộn nhưng Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh cẩn thận sử dụng năng lượng của mình để cường hoá thể chất cho cô bé con nhà mình. Đúng vậy, đứa bé là con gái.
Nhưng điều quan trọng nhất là tình trạng sức khoẻ của Đường Tử Di. Anh điều động vương huyết, đồng hoá toàn bộ huyết dịch của Đường Tử Di, đạt đến trạng thái gần giống vương huyết.
Thiên Huyết Kinh của anh tu luyện được vương huyết. Vương huyết này có thể truyền cho người khác.
Sau khi được truyền, máu của Đường Tử Di đã tương đương vương huyết với chín mươi phần trăm chất lượng, có vương huyết sẽ giúp ích cho sự phát triển của thai nhi.
Khi trời gần sáng, cơ thể của Đường Tử Di đã được thay da đổi thịt, tựa như trở về thuở mười tám, da dẻ mịn màng hơn, thậm chí dung mạo cũng xinh đẹp hơn.
Ăn sáng xong, Ngô Bình và Đường Tử Di đến Vân Kinh.
Điểm đến đầu tiên là biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đường.
Khi đến biệt thự Vân Đỉnh, hai người phát hiện nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, đã bị người khác chiếm.
Đôi lông mày thanh tú của Đường Tử Di nhíu lại: “Quả nhiên đã bị chiếm”.
Ngô Bình bảo: “Không sao, vào nói với họ”.
Cả hai đáp xuống cổng biệt thự, không ngờ hai người giữ cổng đều là Địa Tiên. Thấy có người đến, một trong hai cất tiếng hỏi: “Hai người là ai?”
Ngô Bình nói: “Nơi này là nhà chúng tôi. Tôi cho các người một ngày để chuyển ra khỏi đây. Bằng không thì tự gánh hậu quả!”
Giọng điệu của Ngô Bình rất cứng rắn. Hai người nọ nghe xong đều lộ vẻ giễu cợt.
“Nhà các người? Cho chủ nhân nhà tôi một ngày để dọn đi? Ha ha. Nhóc con có biết người sống ở đây là ai vậy?”
Ngô Bình nói: “Bất kể là ai cũng phải chuyển đi”.
Người còn lại cười khẩy: “Tôi nói thế mà dám lên mặt tiếp cơ à! Nhóc con, nói cho mà biết, người sống ở đây là Thái thú đấy!”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Một Thái thú cỏn con có gì ghê gớm, bảo kẻ đó ra đây gặp tôi!”
“Hỗn xược!”, một trong hai tấn công Ngô Bình, nhưng tay vừa vươn ra đã bị một luồng sức mạnh đánh gãy. Người đó ôm cánh tay mà gào thét, vội vã lùi lại.
Ngô Bình chẳng buồn quan tâm họ, kéo Đường Tử Di bay lên, cao giọng gọi: “Thái thú ở nơi này mau lăn ra đây gặp tôi!”
Giọng của anh cực lớn, toàn bộ người ở biệt thự đều nghe. Không bao lâu sau, một thanh niên bay lên không trung, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Anh là ai mà dám đến làm càn tại nơi ở của bản Thái thú?”
Ngô Bình đưa công văn của Tổng đốc ra trước mặt đối phương, lạnh lùng nói: “Mở con mắt ra mà nhìn kĩ, tôi là Tổng đốc được Hoàng đế nước Long ngự phong!”