Chương 3076

Đinh Sương Nhi dường như không thể nào chịu đựng được cái lạnh, run lên cầm cập, gương mặt tái xanh, Ngô Bình bèn lấy tiên y Cửu Bảo ra cho cô ta mặc. Tiên y có thể giữ ấm, vậy nên Đinh Sương Nhi mới khôi phục lại bình thường.

“Cảm ơn chủ nhân”, cô ta nói: “Phía trước chính là bia Băng”.

Quả nhiên, trên một ngọn núi tuyết trước mặt có một tấm bia Băng bị đóng một lớp băng tuyết.

Trên bia có khắc một bài kinh văn được viết bằng văn tự cổ xưa. Văn tự này còn cổ xưa hơn cả tiên văn nữa, được trật tự đại đạo hình thành tự nhiên, tên là “Đạo Ngôn”.

Chẳng trách người nhà họ Đinh trên đảo Băng Hoả chỉ có thể hiểu được chút da lông bên ngoài, Đạo Ngôn này đâu phải ai đọc cũng có thể lĩnh ngộ được đâu.

Đinh Sương Nhi: “Chủ nhân, đây chính là Thái Âm Kinh. Nhưng kinh văn hàm ý quá sâu rộng, khó hiểu, thế nên tiên tổ của chúng tôi chỉ có thể hiểu được một phần rất nhỏ mà thôi”.

Ngô Bình nhìn bia Băng hỏi: “Thái Âm Kinh này đã tồn tại bao lâu trên đảo rồi?”

Đinh Sương Nhi suy nghĩ rồi đáp: “Rất rất lâu rồi, dường như hồ Ma Long được hình thành không bao lâu thì đảo Băng Hoả đã xuất hiện rồi, lúc đó trên đảo đã có hai tấm bia”.

“Người bên ngoài có biết về hai tấm bia này không?”, anh hỏi.

Đinh Sương Nhi: “Nghe các tiền bối nói thì xưa kia đảo Băng Hoả thuộc về khu vực cấm sinh mệnh, đến Đại La Kim Tiên cũng không đến gần được. Mãi cho đến khi thời không trùng lặp, người nhà họ Đinh chúng tôi mới bất ngờ lên đảo được. Nhưng mới đầu, chúng tôi cũng chỉ dám sinh sống ở đồng bằng chính giữa mà thôi. Mãi cho đến một nghìn năm trước, Băng tổ và Hoả tổ mới chia nhau vào Băng khu và Hoả khu, lần lượt lĩnh ngộ được một phần nhỏ văn tự trên hai tấm bia”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì phải đến một nghìn năm trước nhà họ Đinh các cô mới biết trên đảo có bia văn tự. Nhưng vì nơi đây thuộc về không gian gập nên chia cách với thế giới bên ngoài, người bên ngoài không hề biết gì”.

Đinh Sương Nhi gật đầu: “Đúng vậy thưa chủ nhân, nếu không những thế lực lớn kia e là đã xông vào đảo Băng Hoả lĩnh ngộ bia văn tự từ lâu rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng rồi nói: “Cô về trước đi”.

Đinh Sương Nhi lui xuống, Ngô Bình đứng lơ lửng, nhìn chằm chằm vào kinh văn Thái Âm Kinh, như đang suy nghĩ gì đó. Trước đây anh tu luyện Âm Dương Tạo Hoá Công đã đạt đến tầng Âm Dương Thái Cực rồi. Nhưng sau đó vẫn còn một tầng cao thâm hơn, Cửu Âm Cửu Dương.

Anh lờ mờ cảm nhận được, Cửu Âm mà anh đang tìm kiếm có liên quan đến tấm bia này!

Đạo Ngôn trên bia Thái Âm Kinh, trong mắt anh dần dần sinh ra biến hoá, sau đó một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện. Văn tự trên bia đã biến mất sạch, sau đó ngưng tụ thành một hình vẽ.

Hình vẽ này vô cùng phức tạp, hàm chứa đạo Thái Âm, bí mật Cửu Âm, anh chỉ nhìn một cái mà cơ thể đã rét run.

Anh phóng nhân cách tối thượng, dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, cố hết sức lĩnh ngộ nội dung trên hình vẽ này. Nhưng trong u minh, vạn vật trong trời đất bỗng sinh một luồng ác niệm đối với anh, một nguồn năng lượng không thể chống đối bắt đầu ngăn cản anh lĩnh ngộ Thái Âm Kinh.

Trước mắt anh bắt đầu xuất hiện ảo giác, bên tai xuất hiện âm thanh lời nguyền. Kiên trì được vài phút, anh dần dần sắp không chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, Đạo Thụ khẽ chấn động, phóng ra khí tức cuồn cuộn, giúp anh chống lại uy lực đất trời. Đồng thời, anh cảm nhận được lực công đức trong mình bắt đầu tiêu hao.

Anh làm vô số việc thiện, tích luỹ lượng lớn công đức, lúc này, số lực công đức này cũng giúp anh chống lại uy lực của đất trời.

Lúc anh lĩnh ngộ hết Thái Âm Kinh thì lực công đức đã tiêu hao sạch, sức mạnh của Đạo Thụ cũng yếu đi rất nhiều. Lúc này, khí lạnh quanh người anh hoàn toàn biến mất, tóc anh cũng biến thành màu trắng, mắt trái anh xuất hiện một Thái Âm Đồ huyền diệu, khó mà dùng lời để miêu tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play