Chương 3074

Chương 3074

Một người đàn ông áo trắng xông lên trời, ông ta đứng đối diện Ngô Bình, quan sát anh rồi ôm quyền nói: “Cậu bạn, tôi là Băng tổ của đảo Băng Hoả, cậu có gì có thể nói với tôi”.

Ngô Bình: “Đảo Băng Hoả của các ông dung túng cho cá sấu lửa và sói tuyết tới đảo của tôi hại người, ăn thịt người, đã có hơn trăm người thiệt mạng và hơn ba trăm người bị thương. Hôm nay tôi đến đây để xem các người tính giải quyết thế nào!”

Sắc mặt vị Băng tổ này khó coi, ông ta nói: “Chuyện này là sơ sót của chúng tôi, nhưng mong cậu tin rằng chúng tôi không hề dung túng hai con súc vật này làm hại con người mà do chúng nó lén trốn ra ngoài”.

Ngô Bình cười khẩy: “Chúng nó lén trốn ra ngoài thì các ông không có trách nhiệm gì cả à? Thế mấy trăm người chết và bị thương kia đều đáng đời à?”

Người đàn ông thở dài, cao giọng ra lệnh: “Mang cá sấu lửa lên đây!”

Ngay lập tức có một cậu thiếu niên cưỡi một con cá sấu đỏ lòm xuất hiện. Con cá sấu này dài đến hơn ba mươi mét, toàn thân toả ra ánh lửa, lửa thần lập loè.

Cậu thiếu niên tức giận nhìn Ngô Bình: “Con Xích Long tôi nuôi chẳng qua chỉ ăn thịt vài người thôi, có gì ghê gớm đâu. Người trên đảo Băng Hoả tôi mà nó còn ăn được, sao không thể ăn người trên đảo các anh chứ?”

Người đàn ông phừng phừng lửa giận: “Hoang Nhi, câm miệng!”

Ngô Bình cười khẩy: “Xem ra kẻ dung túng cho cá sấu lửa làm hại người chính là thằng oắt con súc sinh mày”.

Cậu thiếu niên giận dữ: “Mày dám mắng tao là oắt con súc sinh! Xích Long, ăn hắn cho tao!”

Cậu thiếu niên này được cưng chiều từ bé, coi trời bằng vung, làm vương làm tướng trên đảo, không ai dám chọc vào. Hắn đâu biết mình đã chọc phải nhân vật đáng sợ đến cỡ nào!

Con cá sấu lửa kia được hắn nuôi từ nhỏ, nghe lệnh lập tức gào lên, há miệng phun quả cầu lửa ra, muốn thiêu chết Ngô Bình.

Ngô Bình híp mắt, kiếm vực mở rộng, bao trùm hết tất cả mọi thứ xung quanh lại. Thoáng chốc quả cầu lửa kia đã tắt ngúm, một đạo kiếm quang bay tới, con cá sấu lửa kia bị chém nát tươm, kêu thảm rồi rơi xuống đất.

Băng tổ cũng cả kinh, bây giờ ông ta đang đứng trong kiếm vực của Ngô Bình, nhưng không thể nào thi triển được pháp lực của mình.

“Quỳ xuống!”

Ngô Bình lạnh lùng quát, cậu thiếu niên kia không thể kiểm soát được mình, lập tức quỳ xuống.

Ngô Bình: “Giết người đền tội, mày xứng đáng chết!”

Trong mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn từ từ cầm một thanh đoản kiếm lên, bắt đầu tự cắt đầu mình, từng chút, từng chút một.

“Đừng!”, Băng tổ kêu lên.

Nhưng cậu thiếu niên đã hoàn toàn không khống chế được mình, hắn tiếp tục từng chút, từng chút tự cắt đầu mình. Cắt đầu xong, tay phải hắn nắm lấy đầu, sau đó tự nổ nguyên thần, chết hẳn!

Băng tổ đau buồn hét lên: “Mày thật ác độc!”

Ngô Bình nổi giận: “So với việc các người giết hại hàng trăm dân lành thì ai ác hơn? Ông cũng không thoát tội được đâu, chết đi cho tôi!”

Vù!

Hàng tỷ kiếm quang quét qua, vị Băng tổ kia hoá thành màn sương máu trong nháy mắt, không thét lên được lời nào đã chết!

Một giây sau, vô số kiếm quang phóng xuống mặt đất hệt như mưa sao băng.

Một người đàn ông mặc áo bào màu đỏ giương một màn hoả quang lên, miễn cưỡng chống đỡ được số kiếm quang này, ông ta hét lớn: “Cậu bạn xin bớt giận! Tôi là Hoả tổ của nơi này, chúng tôi bằng lòng nhận tội bồi thường!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play