Chương 3069
Giao Ngô Mộng cho Trương Lệ xong, Ngô Bình tiện thể đi quanh một vòng.
Lỗ Ngọc vẫn đang xây cung điện, bây giờ đã có một số phần xong rồi, nhìn thấy những toà điện ngọc đẹp đẽ này, anh rất hài lòng nên khen Lỗ Ngọc vài câu.
Không lâu sau, Ngô Bình lên mạng Tiên, đọc được một tin tức. Nói là đứa con trai út được Hoan Võ Thiên Tôn yêu thương nhất đã bị giết ở đại lục Côn Luân!
Anh đọc tin tức, người nhà họ Ngô được nhắc đến trên đó chính là Ngô Chấn Tông. Lẽ nào mình đã đánh chết con trai của Hoan Võ Thiên Tôn?
Tin tức nói rằng Hoan Võ Thiên Tôn đã phát lệnh truy nã, phàm những người cung cấp manh mối sẽ thưởng một tỷ tiền báu. Nếu có thể bắt được hung thủ giao cho ông ta thì ông ta sẽ thưởng mười tỷ tiền báu!
Có thưởng ắt có người tranh, bây giờ toàn mạng đều đang truy lùng manh mối, hy vọng có thể giết được hung thủ đã giết con trai của Hoan Võ Thiên Tôn.
Nhìn thấy tin này, Ngô Bình vô cảm, anh tự hỏi: “Không biết mình trở thành Tiên quân thì có thể giết được Chân Tiên không nhỉ?”
Tính đến nay, số Thiên Tôn, Thiên Quân anh từng đắc tội không phải là số ít, không khỏi lo lắng về thực lực của mình, sinh ra cảm giác khao khát nâng cao võ lực.
Anh lấy chiếc nhẫn Ngô Chấn Tông cho ra. Sau khi mở ra, bên trong có khá nhiều đồ, trong đó có cả một cái đỉnh và một viên ngọc phát ra ánh sáng vàng kim.
Đỉnh này chính là yêu đỉnh, anh mới nhìn sơ qua thì đã bị Đạo Thụ hút vào cơ thể. Đến nay, anh đã có được bốn đỉnh trong Cửu đỉnh.
Còn viên ngọc màu vàng kim thì khá là kỳ lạ. Anh cầm trong tay thì cảm nhận được có một luồng năng lượng vi diệu không ngừng rót vào cơ thể anh.
Những năng lượng này mang theo Thánh ý mãnh liệt, dường như có một vị hiền giả nào đó đang dạy dỗ anh.
“Ngọc Thiên Thánh!”
Bỗng nhiên Ngô Bình nhớ ra một món đồ. Sau khi Đại Thánh thượng cổ chết đi, trái tim thánh không bị diệt mà ngưng tụ thành ngọc Thiên Thánh. Có những viên ngọc Thiên Thánh sẽ bay lên trời hoá thành những ngôi sao cực lớn, chiếu sáng muôn đời; có những viên khác thì rơi xuống nhân gian, chọn người có duyên để cảm hoá.
Ngay lúc này, trong đầu Ngô Bình xuất hiện một tia ý thức, anh đã biết đại khái về lai lịch của viên ngọc này rồi. Chủ nhân của viên ngọc là một vị Đại Thánh thượng cổ, tên Ngô Thiên Tử, người này tài năng đức độ đều không ai bì kịp, giáo hoá loài người. Sau khi Đại Thánh mất đi, giữ lại viên ngọc Thiên Thánh này để truyền cho đời sau.
Điều thú vị là bà cố của Ngô Bình chính là người nhà họ Ngô, bà cố ngoại cũng họ Ngô, thế nên trong người anh cũng có huyết mạch của nhà họ Ngô.
Trước đây Ngô Chấn Tông có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh cũng chính vì ông ta là con cháu nhà họ Ngô, mà trong cơ thể Ngô Bình cũng có một phần huyết mạch của nhà họ Ngô, đương nhiên, anh cũng có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh.
Trên thực tế, nước Viêm Long trăm họ kết thông gia với nhau, trong cơ thể mỗi người đều có huyết mạch của vài chục cho đến hàng trăm dòng họ, đa số đều có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh.
Anh đang lĩnh hội ngọc Thiên Thánh thì Hỉ Bảo cưỡi một con thuồng luồng nhỏ chạy ra. Lần trước anh đi thăm Long Thanh Khâm, tiện thể mang con thuồng luồng nhỏ này về, tránh để làm phiền cô ấy tu hành.
Ngô Bình nhìn đứa con trai này một cái, Hỉ Bảo đã cao hơn một mét sáu, ra dáng một thằng con trai rồi. Thật ra tuổi cậu bé còn nhỏ nhưng vì Vu thể chí tôn nên lớn nhanh thôi.
“Bố, con khỉ kia đánh con”, đương nhiên là cậu bé nhắc đến Kim Tử.
Thực lực của Kim Tử rất kh ủng bố, sau khi tu luyện công pháp Ngô Bình truyền thụ thì tu vi tăng đột biến, bây giờ đã có thể sánh với Hư Tiên rồi.