Chương 3060

Nghe xong, Ngô Bình hiểu ngay ý của anh ấy, bèn hỏi: “Yêu vương này có tu vi thế nào?”

Vu Kiên đáp: “Từng có Hư Tiên chiến đấu với nó và bị nó ăn mất”.

“Là yêu gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.

“Một con hổ yêu, ăn rất nhiều người sống, còn luyện hồn phách thành ma trành, cực kỳ mạnh. Hầy, thân là vua một nước mà ta lại chẳng thể bảo vệ thần dân của mình, thật đáng hổ thẹn!”

Ánh mắt của Ngô Bình đầy sắc lạnh: “Hổ yêu đáng chết. Bệ hạ hãy chờ tôi, tôi sẽ lấy đầu hổ yêu này để trả thù cho những người dân đã mất!”

Vu Kiên cả kinh, chưa kịp khuyên nhủ thì Ngô Bình đã biến mất.

Xung quanh Ngô Công Lĩnh là rừng thiêng nước độc, trùng độc ẩn hiện. Trong núi có một con hổ yêu, một trăm ba mươi năm trước đã hoá yêu, hiện tại tu vi của nó ngày càng thâm sâu, ăn thịt người sống quanh năm.

Lúc này hơn mười nghìn nam nữ thanh niên đang bị giam trong một hang động khổng lồ. Họ đều là thức ăn của hổ yêu, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.

Có mấy con sói yêu canh chừng ở cửa hang, một khi chúng đói sẽ vào hang ăn thịt người sống, mỗi bữa phải ăn một, hai người.

Ngô Bình bay đến gần Ngô Công Lĩnh, thấy ngay một ngọn núi được chất thành từ xương trắng. Hoá ra, xương người còn thừa sau khi bị ăn thịt sẽ được vứt ở gần hang động, theo thời gian, nó đã chất thành một ngọn núi xương.

Ngô Bình đáp xuống trước hang động, nhìn ngọn núi xương trắng cao cao ấy mà thở dài thườn thượt.

Hai sói yêu thấy tu sĩ loài người xuất hiện, một trong hai liền đe nẹt: “Đi ngay đi, bằng không ta ăn thịt ngươi đấy!”

Ngô Bình nhìn vào hang động rồi hỏi: “Có người bị giam trong đó?”

“Không liên quan đến ngươi. Tu sĩ loài người, cút ngay đi!”, con sói yêu còn lại đe doạ anh, tiến đến gần anh hơn.

Ngô Bình liền vươn tay bóp cổ sói yêu. Một tiếng “rắc” vang lên, cổ bị bóp gãy, một luồng kiếm khí khủng khiếp đã nghiền nát nguyên thần và toàn bộ lục phủ ngũ tạng của nó, thi thể cũng bị vứt bừa xuống đất.

Con sói yêu còn lại kinh hãi, thét lên rồi quay đầu bỏ chạy. Ngô Bình chưởng vào lưng nó. Con quái vật mình người đầu sói này lập tức nổ tung, biến thành xương thịt vụn!

Ngô Bình tiến vào hang động. Hang được đào thành nhiều vách ngăn, có tổng cộng hơn một trăm phòng đá, mỗi phòng có từ hàng chục đến hàng trăm người.

Thấy có người bước vào, họ đều rất kinh ngạc. Cơ thể bọn họ đều rất bẩn, quần áo đã lâu chưa thay, có người còn đau ốm hấp hối.

Anh khẽ thở dài, nói với họ: “Tôi đến cứu mọi người. Đi theo tôi”.

Tất cả đều sửng sốt, sau đó vỡ oà vui sướng, thi nhau ao ra khỏi hang động.

Hít thở không khí trong lành ngoài hang động, có rất nhiều người đã rơi nước mắt, quỳ gối trước Ngô Bình và cảm kích ơn cứu mạng của anh.

Ngô Bình bảo: “Mọi người ở đây chờ tôi. Để tôi đi giết hổ yêu trước đã”.

Ngay sau đó, anh quét thần niệm khắp Ngô Công Lĩnh, chẳng mấy chốc đã khoá chặt một con hổ yêu khổng lồ.

Con hổ này dài hơn mười mét, toàn thân màu vàng kim, có những đường vân hình tròn màu xám, trên trán có một chữ “Vương” rất to màu tím đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play