Chương 3053
Anh bảo: “Đưa tôi đến đảo Thánh Uy”.
“Vâng”.
Tuần Quy Niên đi trước dẫn đường. Cả hai di chuyển bằng độn quang, vài phút sau đã đáp xuống trước một hòn đảo cực lớn. Đảo dài tám nghìn dặm, rộng năm nghìn dặm, là hòn đảo lớn nhất trong hải vực này.
Lúc sắp đến đảo, Tuần Quy Niên lấy ra một miếng ngọc bội. Ngọc bội phát sáng, cả hai dễ dàng băng qua cấm chế. Nếu không có ngọc bội này, người ta sẽ không thể vượt qua cấm chế để lên đảo.
Bên ngoài cấm chế, hòn đảo trong mắt Ngô Bình là một khoảng mông lung, không nhìn thấy rõ. Sau khi băng qua cấm chế, mọi thứ mới được anh thu trọn vào mắt.
Anh hỏi: “Dân số của đảo Thánh Uy là bao nhiêu?”
Tuần Quy Niên đáp: “Khoảng năm trăm triệu người”.
Ngô Bình bảo: “Cũng đông phết. Người trên đảo này đều mang họ Tuần à?”
Tuần Quy Niên trả lời: “Chỉ có hơn một trăm nghìn người họ Tuần, còn lại mang họ khác. Song đảo Thánh Uy này có tám hậu duệ Thánh nhân lớn nhất, tám họ cùng nhau quản lý đảo Thánh Uy”.
Ngô Bình hỏi: “Tổ tiên của tám họ này đều từng xuất hiện Thánh nhân?”
Tuần Quy Niên đáp: “Đúng vậy, như họ Tuần chúng tôi từng xuất hiện một vị Thánh nhân thượng cổ”.
Thánh nhân thượng cổ có thể sánh với sự tồn tại của Đại La Kim Tiên, năng lực khủng khiếp, đi trên con đường riêng của mình.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Trong cơ thể các ông có chảy Thánh huyết, không biết về sau có xuất hiện Thánh nhân nào nữa không?”
Tuần Quy Niên lắc đầu: “Không. Trong Thánh điện rõ ràng có truyền thừa của Thánh nhân, thế nhưng không ai lấy được truyền thừa của lão tổ tông”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ông có biết vì sao năm xưa lại có nhiều Thánh nhân thái cổ chết như vậy không?”
Tuần Quy Niên nói: “Hình như bùng nổ chiến tranh dẫn đến việc Thánh nhân chết đi, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ”.
Đảo Thánh Uy cực kỳ phồn thịnh, người dân trên đảo đều an cư lạc nghiệp. Lâu lắm rồi Ngô Bình không được nhìn thấy khung cảnh thế này.
Anh bảo: “Xem ra nhà họ Tuần các ông đối đãi rất tốt với người dân”.
Tuần Quy Niên đáp: “Dẫu sao chúng tôi cũng là hậu duệ Thánh nhân. Thánh nhân luôn mưu cầu hạnh phúc vì dân. Dù chúng tôi không đạt được cảnh giới như tổ tiên thì cũng tuyệt đối không hãm hại dân lành”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, trước đó mục đích ông đến đảo Lý không phải vì chiếm cứ mà là giáo hoá người dân địa phương?”
Tuần Quy Niên trả lời: “Nói không có tư lợi là giả, nhưng phần nhiều đúng là tôi muốn giáo hoá người đời”.
“Giáo hoá mà ông nói là gì vậy?”
Tuần Quy Niên đáp: “Chúng tôi là hậu duệ Thánh nhân, ý chí của Thánh nhân là bất diệt, chúng mãi mãi in dấu trong vũ trụ. Vậy nên, khi nội tâm của chúng tôi có thể cộng hưởng với Thánh nhân thì sẽ có thể mượn dùng sức mạnh của Thánh nhân, từ đó phát ra Thánh huấn, Thánh tài, Thánh ngôn, vân vân”.
Ngô Bình hỏi: “Chỉ có hậu duệ Thánh nhân mới được sử dụng sức mạnh của Thánh nhân sao?”
Tuần Quy Niên trả lời: “Không hẳn. Nếu một người nào đó có tư chất đủ tốt và giác ngộ được ý niệm của Thánh nhân thì cũng có thể mượn sức mạnh của Thánh nhân”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn chỉ tay một cái, giải trừ khối luỹ thuật của Tuần Quy Niên và trả tự do cho ông ấy.
Cả người Tuần Quy Niên chấn động, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu lại làm vậy?”