Chương 3035

Chủ quán lục khắp nhà mới thấy hơn 200 nghìn tiền long rồi đưa cả cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận tiền xong thì chợt có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa quán, tên ăn xin ban nãy đã quay lại, theo sau còn có hai người đàn ông trung niên khác.

Tên ăn xin chỉ vào n rồi nói: “Anh tư, là nó đấy ạ”.

Một người đàn ông trung niên cười lạnh rồi nói với Ngô Bình: “Thằng kia, dám động vào người của Cái Bang, mày cũng to gan đấy!”

Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Cướp tiền giữa ban ngày ban mặt, còn coi luật pháp ra gì nữa không hả?”

Gã ta cười lạnh nói: “Luật pháp? Thời nay khác rồi, mày phải biết là nắm đấm của ai mạnh hơn thì người ấy chính là luật pháp”.

Ngô Bình: “Thế thì chính là tôi rồi”.

Nói rồi, anh bước tới tát vào mặt gã đàn ông, gã bị tát lật mặt rồi bay lên cao, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Ngô Bình lại đá thêm cho gã ta mấy phát rồi nói: “Mau dẫn tôi đến Cái Bang”.

Gã đàn ông hoảng sợ: “Chính mày đòi đi đấy nhé, được, đi theo tao”.

Tuy Ngô Bình không phải thống đốc ở Giang Nam, nhưng anh từng sống ở đây nên cũng muốn lập lại trật tự cho nơi này. Vì thế, anh quyết định sẽ chỉnh đốn lại Cái Bang.

Anh đi theo gã đàn ông hết hai con phố rồi tiến vào một khu dành cho người giàu ở. Nhưng khu này đã bị Cái Bang chiếm đóng, toàn ăn xin sống ở đây.

Có một người đàn ông to béo khoảng hơn 50 tuổi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của một căn biệt thự, ông ta vừa ăn thịt gà vừa ôm người đẹp trong lòng.

Đột nhiên gã đàn ông xông vào rồi gào lên: “Bang chủ, thằng này muốn gặp người”.

Người đàn ông to béo lừ mắt nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Thằng kia, mày tìm tao hả?”

Ngô Bình hỏi: “Ông là bang chủ à?”

Người đàn ông to bé ném cái đùi gà trong tay đi rồi nói: “Đúng, tao là bang chủ của Cái Bang”.

Gã đàn ông kia vội nói: “Bang chủ, chính nó đã đánh chú tư bị thương”.

Người đàn ông to béo đập bàn rồi mắng: “Láo lếu!”

Cái bàn vỡ nát, ông ta bước nhanh về phía Ngô Bình. Nhưng khi còn cách anh khoảng ba, bốn mét thì chợt dựng tóc gáy, sau đó trán vã mồ hôi, mặt trợn trừng hỏi: “Cậu…”

“Quỳ xuống”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Ông già to béo quỳ ngay xuống rồi run rẩy nói: “Không biết thượng tiên đến chơi, tôi đáng chết!”

Ông ta không biết tu vi của Ngô Bình đến đâu, chỉ biết mình không phải đối thủ của anh nên đã thay đổi cách xưng hô.

Ngô Bình ngồi xuống sofa rôi lấy hạt dưa ra vừa cắn vừa nói: “Cái Bang các người giỏi quá nhỉ! Dám cướp bóc ngay giữa ban ngày”.

Ông già to béo vội nói: “Chúng tôi sai rồi, sau này sẽ thay đổi ạ”.

Ngô Bình: “Khu này cũng là các người cướp đúng không?”

Ông già to béo lau mồ hôi: “Vâng”.

Ngô Bình: “Bảo người của ông trả lại hết số tiền đã cướp, sau đó rời khỏi khu này. Còn ông phải bị trừng trị”.

Dứt lời, anh điểm tay, người đàn ông to béo hét lên, sau đã bị hạ cấm chế.

Ông ta run giọng hỏi: “Thượng tiên đã làm gì tôi vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tôi đã hạ cấm chế trong người ông, sau này ông chỉ được làm việc tốt, nếu làm việc xấu thì sẽ đau đớn, sống không bằng chết”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play