Chương 3033
Đế là bá chủ vô thượng ở thười kỳ hỗn mãng, sức mạnh của nó quá lớn nên trước đó Ngô Bình chỉ bắt chước theo thôi. Còn bây giờ, anh đã có thể học được toàn bộ rồi.
Uỳnh!
Lúc này, sức mạnh còn sót lại của Đế trên mọi góc nghạch trong vũ trụ đều xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó được nguyên thần của anh hấp thu.
Nguyên thần của Ngô Bình đã hấp thu toàn bộ.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy rất hài lòng, như thể anh chỉ cần động tinh thần mọt cái là trời đất sẽ bị huỷ diệt ngay.
Song Thần Ma Biến chỉ duy trì được vài phút, Ngô Bình buộc phải thoát ra. Tuy thế, anh cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích, đủ để bản thân thay đổi nhiều rồi.
Vậy là Ngô Bình đã tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, cảnh giới Hoá Thân của anh cũng đạt đến viên mãn. Không lâu nữa, anh có thể tu luyện cảnh giới thứ năm là Linh Biến.
Đúng lúc này chợt có động đất, một bàn tay khổng lồ đã phá giải cấm chế rồi hái Tịnh Thế Hồng Liên.
Điều kỳ lạ là Tịnh Thế Hồng Liên như vật hư vô, bàn tay kia có sờ thế nào cũng không chạm vào nó được, ngược lại còn bị Tịnh Thế Hồng Liên đâm bị thương.
Có tiếng người gào lên, cái đầu mà Tịnh Thế Hồng Liên mọc bên trên chợt mở mắt, khi đôi mắt ấy mở ra, không gian ở đây chợt tối sầm.
Cái đầu đó bắt đầu mọc ra thân thể, sau đó đứng dậy rồi biến mất.
Ngô Bình và Cái Tiên đều ngẩn ra, không ai dám thở mạnh, mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có một sáng đỏ chui từ dưới đất lên rồi dính vào cổ tay mình. Anh ngây người rồi giơ cổ tay lên nhìn thì thấy phần da ở đó có một ấn ký bông sen đỏ.
Ơ! Gì đây?
Ngô Bình không nói với Cái Tiên chuyện này, mà chỉ nói: “Tiền bối, chúng ta phí công chuyến này rồi, chắc Vạn Tà lão tổ đang đau lòng lắm”.
Cái Tiên cảm thán: “Phí gì, cậu đã tu luyện ở đây ba ngày, thực lực tăng vọt lại còn”.
Ông ta nói tiếp: “Này, tôi còn có việc nên chúng ta gặp sau nhé. Nếu muốn tìm tôi thì cứ dùng nó mà liên lạc”.
Ông ta đưa cho Ngô Bình một ngọc phù rồi biến mất,
Ngô Bình đang định đi thì có một người đàn ông trung niên tóc bạc xuất hiện ở phía trước, ông ta nhìn anh rồi nói: “Cậu bạn, tôi xin lỗi vì đã nhốt cậu trong cấm chế nhé”.
Ngô Bình nói: “Ông là Vạn Tà lão tổ à?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Tiền bối có chỉ chỉ giáo?”
Vạn Tà lão tổ cười nói: “Ban nãy Cái Tiên ở đây, tôi không muốn chạm mặt ông ta nên không xuất hiện. Tôi tìm cậu chỉ là muốn kết bạn thôi, chứ không có ý nào khác”.
Ngô Bình: “Tôi tài hèn đức mọn nên không dám làm bạn với Vạn Tà lão tổ”.
Vạn Tà lão tổ xua tay: “Cậu bạn đừng khiêm tốn, khí tức cậu toả ra khi tu luyện ở cấm chế rất bức người, chắc chắn sau này tiền đồ sẽ vô hạn, tương lai khẳng định sẽ trở thành một bậc chí tôn trong thiên hạ”.
Ngô Bình: “Tiền bối quá khen”.
Vạn Tà lão tổ: “Từ đây đi thêm hơn 500 cây số nữa là đến nhà tôi, nếu rảnh thì mời cậu tới chơi và nếm thử rượu tôi ủ”.
Ngô Bình và Vạn Tà lão tổ không thân nên anh nói luôn: “Tôi bận việc mất rồi, xin hẹn hôm khác”.
Vạn Tà lão tổ không miễn cưỡng mà nói: “Được, hi vọng cậu sẽ tới nhà tôi chơi”.