Chương 3018
Bên trong cánh cửa ít người hơn nhiều, đường phố khá vắng vẻ. Những người đi đường bọn họ gặp phải ít nhất cũng có tu vi đạt cảnh giới Long Môn, thỉnh thoảng còn gặp được cả Thiên Tiên.
Hai bên đường đều là các tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc cổ đại, khác hẳn trước kia. Vì thế Ngô Bình không thể tìm thấy chỗ ở của Lâm Băng Tiên.
Anh thấy trước mặt có một công viên nhỏ, bèn tìm một cái ghế ngồi nghỉ chân rồi gọi hai cuộc liên tục cho Lâm Băng Tiên.
Ngay khi điện thoại được kết nối, anh lập tức phóng thần niệm ra ngoài, thoắt cái tìm ra được vị trí điện thoại của cô ấy.
Người nhấc máy là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, lạnh lùng chất vấn: “Sao lại là anh nữa?”
Ngô Bình không thèm đáp lại, kéo theo Diệp Huyền biến mất dạng. Giây tiếp theo, hai người họ đã xuất hiện ở trước cổng một tòa nhà khổng lồ.
Tòa nhà này có tổng cộng năm cái biệt thự, trông vô cùng xa hoa tráng lệ, chẳng khác nào cung điện.
Cô gái kia vừa cúp máy quay đi đã thấy hai người đàn ông hiện ra. Cô ta giật nảy mình rồi tức giận quát tháo: “Các người thật to gan, dám xông vào nhà họ Lâm!”
Ngô Bình lên tiếng hỏi: “Tôi là người vừa gọi điện. Lâm Băng Tiên đang ở đâu?”
Cô gái kia lùi lại mấy bước rồi hét toáng lên: “Người đâu!”
Một bóng người chợt hiện ra cùng với lưỡi đao sắc bén chém về phía cổ Ngô Bình. Anh không thèm nhìn lấy một cái, tùy ý vung tay lên đã đánh bay đối phương.
“Ầm ầm!”
Ngô Bình thả kiếm ý khủng bố ra bao trùm toàn bộ khu nhà. Người ở trong đều bị dọa sợ run người, mặt mũi trắng bệch.
“Đừng có lên giọng với tôi. Cái chốn rách nát này của mấy người không có ai cản được tôi đâu. Nói đi, Lâm Băng Tiên đâu rồi?”, anh nhìn chằm chằm cô gái kia chất vấn.
Rốt cuộc cô ta cũng cảm thấy sợ hãi: “Cô chủ đi dự tiệc với ông chủ rồi”.
“Ông chủ?”, Ngô Bình cau mày hỏi: “Ông ta là ai?”
Cô gái kia đáp: “Tất nhiên là bố của cô chủ”.
Bấy giờ anh mới sửng sốt: “Băng Tiên tìm thấy bố ruột rồi sao?”
Cô gái kia giải thích: “Nửa tháng trước, cô chủ và ông chủ đã nhận nhau rồi”.
Anh đã hiểu rõ ngọn ngành: “Thì ra là vậy. Cô tên gì?”
Cô gái kia dè dặt đáp: “Tôi tên là Tiểu Anh”.
Anh lại hỏi tiếp: “Ông chủ của cô là ai? Không phải năm xưa ông ta mất tích à?”
Tiểu Anh cung kính đáp: “Thực ra năm đó ông chủ bị lưu lạc đến Nam Dương, được quý nhân giúp đỡ trở thành tu sĩ. Hiện giờ ông chủ đã được vào hàng ngũ tiên”.
“Băng Tiên đi dự tiệc gì vậy?”
Tiểu Anh trả lời: “Đó là buổi tiệc của các cậu ấm cô chiêu trong Thiên Kinh. Ông chủ muốn dẫn cô chủ đi mở mang thêm”.
Ngô Bình lại hỏi: “Cô biết buổi tiệc đó diễn ra ở đâu không? Đừng sợ, tôi là bạn của cô chủ nhà cô”.
Tiểu Anh gật đầu nói: “Tôi có thể dẫn anh qua đó”.
Cứ như vậy, Tiểu Anh dẫn đường cho Ngô Bình và Diệp Huyền tới địa điểm tổ chức bữa tiệc. Hai người dừng chân trước một cánh cổng bằng kim loại siêu to, trên đó viến ba chữ lớn “Phủ Thiên Quân”. Ngoài cổng có bốn người chia nhau canh gác, ai ra vào cũng phải kiểm tra giấy tờ.
Tiểu Anh nói: “Ở bên trong đó”.