Chương 3016

“Đừng có tự tin thái quá trước mặt Võ Vương”, nói rồi hắn ta lao về phía bên trái Ngô Bình tung nắm đấm tới.

Đây chỉ là một đòn đánh bình thường, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Giây phút hắn ta tung quyền, bầu không khí xung quanh đều trở nên vặn vẹo.

Ngô Bình vẫn không thèm nhúc nhích, nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay đối phương bẻ một cái. Khang Tốn Thiên lập tức bị quật ngã lăn ra đất, bị Ngô Bình dẫm lên cổ.

Hắn ta khiếp đảm gào ầm lên: “Xin thầy Ngô nương tay!”

Ngô Bình vẫn chưa thèm dùng sức, nếu không hắn ta đã bỏ mạng lâu rồi. Anh bật cười hỏi: “Anh nhận thua chưa?”

Khang Tốn Thiên sợ tới mức toát mồ hôi hột: “Tôi xin thua, cam tâm tình nguyện chịu thua!”

Cuộc chiến của hai người họ chỉ dùng một đòn đã phân định thắng thua. Nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng chỉ người trong cuộc là Khang Tốn Thiên mới cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang đánh xuống!

Khi tung đấm, hắn ta đã dùng tới bảy mươi hai loại biến hóa. Lúc bị Ngô Bình tóm lấy cổ tay, hắn ta lại đánh ra sáu mươi tư loại biến hóa nhưng vẫn không làm gì được đối phương.

Thậm chí giây phút hắn ta bị quật ngã, hắn ta vẫn không hề từ bỏ, vội vàng thi triển mười ba chiêu biến hóa, bảy loại thần thông, bốn loại võ kỹ và hai loại pháp thuật!

Nhưng tất cả đều vô dụng. Sức mạnh của Ngô Bình quá lớn, không thể làm gì được. Hắn ta dùng mọi thủ đoạn mà cuối cùng vẫn bị đánh ngã xuống đất.

Cho dù như vậy, Khang Tốn Thiên mang danh là Võ Vương vẫn không chịu nhận thua, ôm ý đồ đánh trả, chuẩn bị đánh ra chiêu thức mạnh nhất của mình. Đến khi Ngô Bình giẫm xuống một phát, cú giẫm tựa như núi Thái Sơn đè nặng ấy đã khiến hắn ta hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự. Bởi hắn ta biết mọi phản kháng đều là phí công!

Ngô Bình biết hắn ta đã bị dọa sợ hết hồn mới chịu nới lỏng chân, thản nhiên ra lệnh: “Đứng lên đi”.

Bấy giờ, Khang Tốn Thiên mới bò lồm cồm dậy, cúi đầu hành lễ cung kính với anh: “Thầy Ngô, trước đây đã đắc tội! Xin thứ lỗi!”

Sau đó, hắn ta quay sang nhìn đám học trò của mình, giận dữ quát tháo: “Lũ khốn nạn chúng mày mau ra đây dập đầu xin lỗi thầy Ngô đi!”

Khang Tốn Thiên là Võ Vương, đã tu luyện trong giới võ học lâu năm. Chỉ qua cuộc so tài vừa rồi, hắn ta đã được nếm trải sự đáng sợ của Ngô Bình. Giờ đây hắn ta vừa tôn kính vừa khiếp sợ, coi anh như thần thánh!

Mấy gã học sinh khiếp đảm vội vàng chạy tới trước mặt Ngô Bình cầu xin tha thứ.

Anh khoát tay nói: “Được rồi, đi về hết đi”.

Bọn họ đều tản ra nhưng Khang Tốn Thiên vẫn chờ ở đó, cung kính nói: “Võ tông truyền kỳ của thầy Ngô đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tôi vô cùng khâm phục. Thế nhưng bây giờ học viện Võ Đạo đã thay đổi truyền thừa Võ Đạo mới, truyền thừa mới tới từ điện đường Võ Đạo của Tiên Đình, uy lực mạnh hơn trước nhiều”.

Ngô Bình đáp lại một tiếng: “Tôi biết”.

Sau khi Khang Tốn Thiên rời đi, Thiết Huyền mới tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng cậu. Với chiến tích lần này không còn ai dám nghi ngờ tư cách giáo viên của cậu nữa”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Khang Tốn Thiên là giáo viên mấy sao?”

Thiết Huyền đáp: “Giáo viên ba sao”.

Anh tự nhủ: “Xem ra bây giờ ít nhất tôi cũng đạt được giáo viên ba sao rồi”.

Lãnh Nhân cất giọng nói: “Anh Ngô phải mau chóng lấy được tư cách giáo viên ba sao thì mới có thể sớm được nhận tiền lương”.

Ngô Bình hỏi: “Chắc là giáo viên ba sao cũng phải thông qua đánh giá đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play