Chương 3014
Chương 3014
Đám nhân viên của học viện vội vã lui xuống, mãi cho đến khi ra tới trước cửa mới dám thở mạnh. Một người trong đó nói: “Thôi bỏ đi, bọn mình chỉ là chân chạy vặt, đừng liều mạng quá, cứ báo cáo sự thật với phó hiệu trưởng đi”.
Ngô Bình lấy trà tiên mà mình tự sao ra cho mọi người cùng thưởng thức, mùi trà thơm toả ra tứ phía, thậm chí đám người Diệp Huyền còn không cảm thấy vết thương của mình đau nữa.
“Không biết bên Thiên Kinh thế nào rồi nữa?”, anh nói.
Diệp Huyền: “Tiền bối, mấy ngày trước đệ tử có về đó một chuyến, học viện Võ Đạo và Thiên Kinh nằm cùng một khu vực, khoảng cách không thay đổi”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Thiên Kinh có thay đổi gì không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thay đổi nhiều lắm ạ. Bây giờ người sống trong đó một nửa là tu sĩ, một nửa là những người từng giàu có và nắm quyền thế. Ở đây tu vi của đệ tử cũng xem như là ở tầm khá rồi, nhưng ở Thiên Kinh thì không dám hé răng nửa lời, vì đụng bất kỳ ai, tu vi cũng đều có thể cao hơn đệ tử”.
Lúc này Ngô Bình phát hiện ra một chuyện thú vị, điện thoại ở đây vẫn còn tín hiệu, anh cười nói: “Ở gần Thiên Kinh đúng là tốt, điện thoại có thể lên mạng được này”.
Diệp Huyền: “Đương nhiên rồi, không chỉ lên mạng được, lên mạng Tiên cũng được luôn”.
Ngô Bình phấn khởi, lấy điện thoại ra mở link dẫn, quả nhiên nhìn thấy vài trang mạng khá nổi tiếng của mạng Tiên.
Anh trợn tròn mắt, nói: “Thú vị đấy!”
Anh nhìn qua một lượt, thầm nghĩ chắc hẳn mấy trang mạng này mới vừa chuyển đổi, giao diện vẫn còn khá đơn giản.
Diệp Huyền đắc ý hỏi: “Lợi hại không? Nghe nói lãnh đạo cấp cao định áp dụng loại hệ thống mạng này ở quy mô lớn, muốn cả đại lục đều phải dùng mạng Tiên”.
Ngô Bình tắt điện thoại rồi hỏi: “Mấy ngày nay các anh có chăm chỉ tu luyện không đấy?”
Diệp Huyền cười nói: “Tất nhiên là có rồi. Tiền bối đừng lo, chúng đệ tử hầu như không dám nghỉ ngơi”.
Ngô Bình cất giọng đáp: “Tu luyện cho tốt. Chờ thêm vài ngày nữa các anh sẽ chính thức tham gia học viện Võ Đạo”.
Anh bảo mấy người Diệp Huyền đi tu luyện rồi quay sang hỏi đám Thiết Huyền: “Hiệu trưởng La đâu rồi?”
Thiết Huyền trả lời: “Vốn vẫn còn là phó hiệu trưởng, nhưng mấy ngày trước ông ấy từ chức rồi. Bây giờ về quê ở ẩn với cháu nội”.
Ngô Bình không khỏi cảm thán: “Có lẽ đến cả ông ấy cũng không ngờ tới mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy”.
Thiết Huyền đáp: “Đúng rồi, cảm giác cứ như đang từ thế giới này bị ném vào một thế giới hoàn toàn mới. À quên, theo quy định thì tất cả giáo viên đều phải trải qua kỳ đánh giá. Cậu tới thì đi làm đánh giá đi. Nếu không hoàn thành trong vòng nửa năm, tư cách giáo viên của cậu sẽ tự động bị xóa bỏ”.
Ngô Bình dò hỏi: “Đánh giá thế nào?”
Thiết Huyền giải thích: “Hình như học viện sẽ phái người tới làm một vài kiểm tra đánh giá với cậu, hỏi vài câu rồi cho điểm. Nếu không đạt đủ điểm thì cậu sẽ không được làm giáo viên nữa”.
Lãnh Nhân cũng nói xen vào: “Không sai, toàn bộ quá trình đánh giá đều mang tính chủ quan rất cao. Bọn họ muốn cho anh qua thì anh sẽ qua. Còn nếu bọn họ không muốn cho anh qua thì anh có giỏi đến đâu cũng phải trượt”.
Thiết Huyền nói: “Đãi ngộ của giảng viên quá tốt, số lượng lại có hạn. Ai cũng muốn chen chân vào, cạnh tranh khốc liệt là điều không thể tránh khỏi”.