Chương 3012
Người phụ nữ như được đại xá, vội chạy trốn.
Đánh lui kẻ địch, anh lập tức trở về, nguyên thần về vị trí, cố gắng thúc đẩy hoá thân kiếm đạo.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén phá kén sáng, kiếm quang đâm vỡ trần nhà, xông thẳng lên chín tầng mây, biến hoá thành hình hài một chàng trai. Chàng trai này có tướng mạo giống Ngô Bình đến tám chín phần, chỉ là thân hình cường tráng hơn. Giữa ấn đường của anh ta có một hoa văn thái cực, ánh mắt lạnh lùng, kiếm khí bức người.
Đây chính là hoá thân kiếm đạo của Ngô Bình, cực khổ luyện hai ngày trời, cuối cùng đã thành công rồi!
Một giây sau, hoá thân kiếm đạo biến mất, chớp mắt anh ta đã đến Vân Kinh. Một thoáng sau, hoá thân kiếm đạo lại biến mất, trong tích tắc đã xuất hiện tại Thái Thanh Tiên Cảnh. Tiếp đó, hoá thân lại trở về chỗ cũ trong nháy mắt, tốc độ của anh ta nhanh đến độ khiến Ngô Bình cũng ngỡ ngàng.
Lúc này, hoá thân kiếm đạo nhìn bản thể của Ngô Bình, lên tiếng: “Thực lực của tôi hơn anh rất nhiều, bây giờ anh là phụ, còn tôi là chính”.
Ngô Bình đã chuẩn bị từ trước, anh lo hoá thân dị biến nên đã uống Tâm Vương Đan rồi.
Lúc này, lãnh vực tinh thần mạnh mẽ của anh mở rộng, ánh mắt của hoá thân ảm đạm, chầm chậm cúi đầu. Sau đó hoá thành một đạo kiếm quang, trốn vào trong nguyên thần của Ngô Bình.
Lúc này, hoá thân chính là một phần trong nguyên thần của anh, nguyên thần của anh là một nguyên thần hoàn chỉnh. Cơ cấu này chính là cách hoá thân được đề cập tới trong Ngọc Hoàng Kinh, cũng được xem như là cách ổn thoả nhất.
“Mình đã ngưng tụ ra được hoá thân, ổn định vài ngày nữa là có thể tu luyện biến thứ năm của Thần Ma Cửu Biến – Chân Ma Biến rồi”.
Ngày hôm nay anh đang chỉ dạy Kim Tử tu luyện thì trong ngọc bội bỗng vang lên tiếng của Diệp Huyền: “Tiền bối, người mau đến đây đi, Triệu Thiên Lạc sắp bị người ta đánh chết rồi!”
Ngô Bình cả kinh. Anh vẫn luôn để mấy người Diệp Huyền, Tạ Cuồng ở lại học viện Võ Đạo tu luyện.
“Bình tĩnh, tôi đến ngay đây!”
Ngô Bình biết, Diệp Huyền không hề nói quá, chắc là Triệu Thiên Lạc thật sự đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Sự việc cấp bách, anh trực tiếp sử dụng sức mạnh của hoá thân, trong vài nhịp thở đã xuất hiện trên không trung của học viện Võ Đạo.
Bây giờ khu vực nơi học viện Võ Đạo toạ lạc đã không giống như xưa nữa rồi, cách học viện trăm dặm về phía Bắc trở thành một khu rừng rậm nguyên sinh rộng lớn.
Đứng trên không trung, Ngô Bình đã nhìn thấy trên một bãi tập trong học viện, Triệu Thiên Lạc đang bị mấy học viên vây đánh. Đám người Diệp Huyền đều ngã hết xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Mấy kẻ ra tay đánh người rõ ràng tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Động Thiên rồi, cảnh giới hơn xa Triệu Thiên Lạc, chiếm hết ưu thế.
Lúc này, một người tóm lấy cổ Triệu Thiên Lạc, cay nghiệt nói: “Còn dám ngông với tao không? Võ tông truyền kỳ chó chết gì chứ, trước mặt thầy của bọn tao thì cái tên Ngô Bình kia chỉ là rác rưởi thôi!”
Triệu Thiên Lạc phun một ngụm máu lên mặt gã ta, lạnh lùng nói: “So sánh với thầy Ngô, bọn mày chẳng là cái thá gì cả!”
“Mày muốn chết!”, kẻ này nổi trận lôi đình, một quyền đấm vào mặt Triệu Thiên Lạc, muốn đánh chết cậu ta.
“Ầm!”
Mặt đất chấn động, kẻ ra tay bị đánh văng.
Nhoáng một cái, mọi người đã nhìn thấy Ngô Bình.
Diệp Huyền vui mừng: “Tiền bối! Tiền bối tới nhanh quá!”