Chương 3009
Bước đầu tiên để ngưng tụ hoá thân gọi là phân thần, thế nên cảnh giới Hóa Thân này cũng được gọi là cảnh giới Phân Thần, cũng chính là phân một phần nguyên thần ra.
Ngô Bình đã xem qua sổ tay Ngọc Hoàng, cũng đã đọc qua bảo sách thiên kiêu, anh biết tỷ lệ phân thần đẹp nhất là hơn 3:1 một chút, còn bao nhiêu là phù hợp thì vẫn còn là vấn đề khiến những thiên kiêu và thiên tài các đời tranh luận không ngớt.
Anh quyết định chọn kết quả trong sổ tay Ngọc Hoàng, đại khái là 173:61, nguyên thần phân tách ra.
Anh đã chuẩn bị từ trước, lúc này tâm niệm khẽ động, nguyên thần dễ dàng phân một thành hai, một cái là nguyên thần chủ, vẫn ở nguyên chỗ cũ. Một cái là nguyên thần phụ, nó xuất hiện trước mặt Ngô Bình với hình dạng một con rồng.
Sau khi phân thần là đã có thể chính thức ngưng tụ hoá thân. Anh thi triển bí pháp hoá thân, bỗng chốc tất cả nguyên liệu và kiếm hoàn thái cực cùng lúc rót vào nguyên thần.
“Ầm!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, ánh sáng rực rỡ loé lên, trong đó có vô số bùa chú xuất hiện rồi lụi tắt, sấm chớp lập loè.
Lúc này, Ngô Bình thi triển thủ đoạn, vô số tia sáng phóng ra từ lỗ chân lông, bọc ánh sáng rực rỡ kia lại, cuối cùng hình thành một cái kén sáng cực lớn. Đây là một loại năng lực mà cổ Thần Cơ đã cho anh. Trong kén sáng đang tiến hành biến hoá vô cùng phức tạp và huyền diệu! Cuối cùng, nó sẽ thoát xác trở thành một hoá thân kiếm đạo mạnh mẽ!
Trong lúc Ngô Bình đang ngưng kết hoá thân, phía trên không đảo Hưng Long xuất hiện một đám mây đen, trong đám mây đen mơ hồ có bóng người di chuyển. Tiếp đó, trong đám mây đen bắt đầu có khí đen rơi xuống, khí đen này có tính ăn mòn cực mạnh, cả một mảng mù mịt rơi xuống dưới.
Sâu trong đám mây đen có một cung điện được xây dựng từ vô số xương cốt, trong cung điện có một bộ xương khô mặc áo bào đen đang ngồi, bên cạnh bộ xương khô là một người phụ nữ mặc áo đỏ đẹp tuyệt trần.
Người phụ nữ áo đỏ thỏ thẻ: “Người của Cửu Lôi Tiên Vực thú vị thật đấy, muốn diệt một nơi mà không muốn tự ra tay, lại bảo chúng ta ra mặt. Chỗ này rõ ràng chỉ là một đảo nhỏ thôi mà, có gì đặc biệt đâu chứ”.
Bộ xương khô nói: “Đừng xem thường bọn chúng. Đến Tử Lôi Thiên Quân còn bỏ mạng ở đây, cô thấy mình mạnh hơn Tử Lôi à?”
Người phụ nữ áo đỏ cười nói: “Đánh trực diện thì tôi không phải đối thủ, nhưng nếu ám sát thì tôi có thể giết được ông ta đấy”.
Bộ xương khô: “Nơi đây là hồ Ma Long, chỗ này quái lạ lắm, chúng ta cẩn thận vẫn hơn”.
Ngô Bình cũng cảm nhận được bất thường, nguyên thần chủ của anh lập tức bay ra chui vào trong con rối Thần Cơ ở ngón áp út tay phải của anh. Chiếc nhẫn hoá thành một đạo ánh sáng, bay lên cao.
Con rối Thần Cơ này vẫn là hình dáng của Ngô Bình, anh đã hoàn toàn điều khiển được Thần Cơ rồi. Anh có thể sử dụng tất cả các pháp thuật, thần thông trong Thần Cơ, tuy rằng anh chưa dùng thử bao giờ.
“Đúng lúc thử xem uy lực của Thần Cơ”, anh tự nhủ.
Tâm niệm khẽ động, một đạo cấm chế cấp thần từ trong con rối Thần Cơ sáng lên, hai tay anh đánh lên trời, một khí tức đáng sợ phóng ra, sức mạnh khủng khiếp ngưng kết thành một ấn chưởng màu bạc, chớp mắt đã cản được khí đen, đồng thời tiếp tục đẩy lên trên.
Nhìn thấy cảnh này, bộ xương khô kia lập tức kết pháp ấn bằng hai tay, sau lưng ông ta bay ra mười cái đầu lâu to bằng một toà nhà, hai hốc mắt của cái đầu lâu phun ra ngọn lửa đen ngòm, gào thét quái dị xông về phía chưởng bạc.
Ngô Bình nhìn thấy đầu lâu đang áp sát tới thì đánh một quyền vào một trong những cái đầu lâu kia.
“Ầm!”