Chương 3004

Ngô Bình đám vỡ đầu kẻ này chỉ bằng một quyền, dư lực cú đấm khủng khiếp tiếp tục chấn động về phía trước, đánh chết luôn mười tên thị vệ canh chừng trong động tiên, máu thịt be bét văng đầy tường!

Cậu thiếu niên kia hoảng hốt đứng dậy la lên: “Cú đấm bá đạo quá, mày là ai?”

Ngô Bình không trả lời, anh phất tay, hàng trăm cây đinh đồng loạt bị nhổ lên, rơi xuống đất.

Sau đó anh nhìn cậu thiếu niên kia, hỏi: “Gân rồng ở đâu?”

Cậu thiếu niên bĩu môi: “Mày tưởng giỏi đánh đấm là lên mặt được với tao à? Người đâu, bắt hắn!”

Hai người đàn ông trung niên xông ra từ hai phía trái phải, Ngô Bình cảm nhận được khí tức Thiên Tiên không thuần tuý cho lắm từ trên người họ, rõ ràng, hai người này là bán bộ Thiên Tiên!

Hai người cùng lúc phát ra hai đạo tiên quang, quấn lấy Ngô Bình như dây thừng, có thể nhìn ra được đây là một loại pháp thuật nhằm khống chế kẻ địch.

“Chết đi!”

Ngô Bình không nói nhiều, há miệng phun ra hai đạo kiếm quang, hai đạo kiếm quang một tối một sáng bay ra, dễ dàng cắt đứt dây thừng, sau đó bức xạ ra bốn phía, hoá thành tầng biến hoá thứ tư của thần thông kiếm đạo Kinh Vĩ Thiên Địa.

Chỉ thấy hai đạo kiếm quang một phân làm một trăm, xoắn lấy nhau, chớp mắt đã giết sạch hai kẻ bán bộ Thiên Tiên và những tên xung quanh đó.

Nếu cậu thiếu niên kia không trốn nhanh thì cũng chết dưới kiếm quang này rồi.

“Ầm!”

Chỉ là hắn tránh được kiếm quang, nhưng không tránh được sự truy đuổi của Ngô Bình. Mặt đất chấn động, hắn đã bị Ngô Bình lôi cổ ra ngoài.

Anh nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, lạnh lùng nói: “Không phải mày thích rút gân à? Bây giờ tao sẽ rút gân mày!”

Cậu thiếu niên sợ run cả người, vội la lên: “Tha mạng, tôi đầu hàng!”

Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm: “Đầu hàng? Mày tưởng đầu hàng với tao là xong nợ à?”

Cậu thiếu niên run cầm cập nói: “Giết một con rồng thôi mà, có gì đâu? Nhỏ giờ tôi giết chưa đến mười con thì cũng phải được tám con rồi đấy”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Mày là ai?”

Cậu thiếu niên: “Tôi là hậu duệ của hoàng tộc Đại Thương”.

Ngô Bình khẽ móc một cái vào chân hắn, cứ thế rút ra một sợi gân chân, cậu thiếu niên kia đau đến nỗi suýt ngất.

“Mày dám làm tao bị thương, hoàng thúc của tao sẽ không tha cho mày đâu…”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Gân rồng ở đâu?”

Cậu thiếu niên biết sợ rồi, buộc phải khai: “Ở phía sau”.

Anh đánh ngất cậu thiếu niên rồi đi vào căn phòng bằng đá phía sau, quả nhiên nhìn thấy một sợi gân rồng dài trăm mét ở đó. Bên cạnh sợi gân rồng là một con khỉ đã ngất xỉu, bị người ta móc xiềng xích vào xương bả vai.

Con khỉ này chính là Kim Tử, Ngô Bình cho nó uống ít thuốc, sau đó mở xiềng xích cho nó. Kim Tử dần dần tỉnh lại.

Nhìn thấy chủ của mình, con khỉ này lại khóc rống lên.

Ngô Bình nói: “Đừng khóc nữa, đi cứu Thanh Khâm trước”.

Long Thanh Khâm bị thương rất nghiêm trọng, Ngô Bình cho gân rồng trở về vị trí trước, sau đó thi triển biện pháp chữa trị, dùng hiệu lực của đan dược giúp cô ấy khôi phục tu vi.

Hết một ngày, Long Thanh Khâm mới xem như là có được chút sức sống, nhưng vẫn chưa thể biến thành hình người được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play