Chương 2994

Lò đan đầu tiên ra đan bậc ba là qua ải nhưng anh luyện chế ra thành đan bậc một.

Lò đan thứ hai yêu cầu phải là đan bậc hai, anh vẫn luyện được đan bậc một.

Lò thứ ba và thứ tư chỉ cần luyện được đan bậc một là qua ải, anh luyện được đan vương phẩm.

Lò thứ năm và thứ sáu phải luyện được đan vương phẩm mới qua được ải, anh đã luyện được đan đế phẩm.

Ngô Bình mất hơn ba tiếng đồng hồ, đan do anh luyện ra lần lượt được kiểm nghiệm và đánh giá. Cuối cùng, hội quán luyện đan đã đưa ra quyết định, Ngô Bình chính thức trở thành thầy luyện đan bốn sao.

Hội quán luyện đan kinh ngạc, lát sau, một đại sư luyện đan mang huy hiệu bốn sao màu bạc bước ra, đích thân trao tặng danh hiệu cho anh.

Lúc Ngô Bình nhận được huy hiệu thì phát hiện bốn ngôi sao trên huy hiệu có màu tím, anh hỏi: “Đại sư, sao màu sắc ngôi sao của chúng ta không giống nhau?”

Ông già mỉm cười, nói: “Đại sư, bốn sao cũng có phân cao thấp, cao nhất là màu tím, sau đó là màu vàng, cuối cùng là màu bạc. Cậu là đại sư luyện đan tử bốn sao cấp cao nhất”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn vì đã giải thích”.

Lúc Ngô Bình ra khỏi hội quán luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong nhìn thấy bốn ngôi sao tím thì đồng loạt thốt lên kinh ngạc.

“Đại sư luyện đan tử bốn sao. Đúng là có bản lĩnh”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng tạm thôi, chờ em trở thành tiên quân thì sẽ đến thi năm sao”.

Hoa Nguyên Cát cười to haha, nói: “Cũng trễ rồi, chúng ta mau chóng đến tham gia tiệc thôi”.

Ba người dùng thuật độn quang, quay về Thiên Địa kiếm tông với tốc độ nhanh nhất. Lúc đến trước một đại điện, Ngô Bình thấy bên trong thắp đèn sáng choang, rất nhiều người đã có mặt bên trong.

Hoa Nguyên Cát thốt lên: “Thôi rồi, chúng ta đến muộn rồi, e là sẽ bị bọn họ trách móc, làm khó”.

Tả Kỳ Phong mỉm cười, nói: “Sợ gì chứ, để đó anh ứng phó cho”.

Ba người vội vã đến trước đại điện, bậc cửa của đại điện cao hơn ba mét, cần phải bay qua, nhưng nếu như vậy thì trông họ lếch thếch quá.

Vì vậy, lúc đến trước bậc cửa, cơ thể Ngô Bình bỗng trở nên cao to, cao đến mười mét, anh bước qua bậc cửa, sau đó cơ thể thu nhỏ trở lại, quay về với kích thước vốn có.

Ba người vào trong điện, nhìn thấy mọi người đã ngồi hết chỗ, đếm sơ thì thấy ít nhất cũng có hơn cả trăm người. Vị trí ngồi cao nhất dành cho một bị chân tiên, khí chất bất phàm, đấy là La Thiên Tướng. Ba ghế ngồi phía sau là ba thái thượng trưởng lão, tiếp theo bên dưới là các vị thái thượng trưởng lão và trưởng lão. Đồng thời cũng có một số khách mời đến từ Huyền Hoàng Môn, cũng như các đệ tử tinh nhuệ, đệ tử thân truyền của Thiên Địa kiếm tông. Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngô Bình.

Dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác hiện rõ trong mắt của rất nhiều người.

Nhưng người lên tiếng đầu tiên là La Thiên Tướng. Ông ta hạ giọng nói: “Trương Tiểu Bình, buổi tiệc hôm nay dành cho con nhưng sao con lại đến trễ?”

Ngô Bình không giải thích, nói: “Đồ đệ biết lỗi”.

La Thiên Tướng hừ một tiếng nặng nề, nói: “Người đâu, kéo ra ngoài, đánh một trăm roi kiếm”.

Roi kiếm là một loại dụng cụ tra tấn đáng sợ, Địa Tiên bình thường chỉ cần hai ba roi là trọng thương ngay, một trăm roi là hình phạt cực kỳ nặng. “Sư tôn, đệ tử có lời muốn nói”. Lúc này Tả Kỳ Phong mới hét lớn.

La Thiên Tướng: “Con muốn nói gì?”

Tả Kỳ Phong nói: “Thật ra hôm nay do đệ tử đã nằng nặc đòi kéo sư đệ ra ngoài nên mới đến trễ”.

Mọi người đều tò mò, thầm nghĩ, cái tên Tả Kỳ Phong này định chạy ra gánh tội thay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play