Chương 2992
Ngô Bình: “Gặp chuyện gấp thì phải đi xử lý ngay thôi! À phải rồi, lúc đến, em nghe sư tôn nói tối nay tổ chức tiệc?”
Tả Kỳ Phong gật đầu: “Bữa tiệc tối nay có quy chuẩn cực cao, ngoài ba thái thượng trưởng lão dự thính thì Huyền Hoàng Môn cũng cử hai đệ tử thiên tài đến”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ba thái thượng trưởng lão cũng tham gia sao?”
Tả Kỳ Phong nói: “Vì sư tôn đã nói sư đệ là thiên kiêu, cái danh xưng thiên kiêu này không thể dùng bừa nên dĩ nhiên ba thái thượng trưởng lão đều rất kinh ngạc”.
Ngô Bình: “Vậy người Huyền Hoàng Môn đến làm gì?”
Tả Kỳ Phong: “Huyền Hoàng Môn và chúng ta vừa là địch vừa là bạn, lúc gặp nguy hiểm thì hai bên sẽ giúp đỡ nhau, thời kỳ hòa bình, hai bên thi thoảng sẽ đấu đá nhau. Nhưng về cơ bản, hai bên là bạn tốt, từng thiết lập nhiều mối quan hệ thông gia. Sư đệ, nếu cậu là thiên tài có đủ bản lĩnh thì có thể cưới được nữ đệ tử xinh đẹp nhất của Huyền Hoàng Môn – tiên tử Ngưng Ngọc”.
Ngô Bình xua tay: “Sư huynh, em không có hứng thú”.
Hoa Nguyên Cát: “Cậu không có hứng thú nhưng tiên tử người ta thích đấy. Sư đệ yên tâm, người tu hành chúng ta không sợ tam thê tứ thiếp, như sư huynh đây cũng có đến tám vợ, hai mươi bảy thiếp đấy, mọi người chẳng phải cũng sống tốt đó sao?”
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Sư huynh, nói thế tức là anh có ba mươi lăm người vợ? Vậy anh làm thế nào được thế, một ngày ngủ với mấy người à?”
Hoa Nguyên Cát liếc anh một cái: “Sư đệ cũng thô thiển quá đó, sư huynh tài giỏi như vậy, mỗi đêm ít nhất có thể ngủ với mười người”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Sư huynh, anh có thể sống đến giờ đúng là chẳng dễ dàng”.
Tả Kỳ Phong bật cười: “Thể chất của tam sư huynh khá đặc biệt, dương khí rất mạnh nên mỗi ngày cần phụ nữ điều hòa âm dương”.
Ba người vừa nói vừa cười quay về đến Thiên Địa kiếm tông.
Ba người đi đến Thiên Địa kiếm tông, nơi Ngô Bình sống là một sân nhỏ nằm trong rừng tử trúc.
Sân vườn rất lớn, diện tích hơn nghìn mẫu đất, bên trong có rất nhiều phòng ốc, tường gạch đều được làm bằng tiên ngọc mài nhẵn, trong sân có một nhóm người hầu, không phân biệt nam nữ, đều là tất cả đều trẻ đẹp.
Ngô Bình bước vào, mọi người đồng thanh nói: “Chào công tử”.
Ngô Bình gật đầu rồi bảo người ra ngoài. Anh ngồi vào trong phòng khách, người giúp việc bưng trà lên, trà là do Ngô Bình tự làm, rất ngon.
Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, chúng ta đợi cậu về là vì muốn nói trước với cậu một việc”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”
Hoa Nguyên Cát: “Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, có thể nói nó sẽ quyết định địa vị sau này của sư đệ ở Thiên Địa kiếm tông”.
Tả Kỳ Phong: “Đúng thế, vậy nên sư đệ nhất định phải thể hiện thiên tài của mình. Chúng ta nói xong những chuyện này, sư đệ nên đi khảo hạch cấp bậc đại sư luyện đan đi”.
Hoa Nguyên Cát: “Ừ, thân phận đại sư luyện đan này có thể tăng thêm không ít điểm cho sư đệ”.
Ngô Bình: “Em không có tự tin, không biết họ muốn đối phó với em thế nào?”
Tả Kỳ Phong nói: “Lâm Trường Sinh là người duy nhất có danh hiệu Tiên quân, hắn chắc chắn sẽ muốn áp đảo cậu vì một khi cậu lên đến đỉnh cao, hắn sẽ là người bị tổn thất nhiều nhất. Người thứ hai dĩ nhiên là các đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông. Trước khi sư đệ lên được đỉnh cao, họ có thể lấy được chia rất nhiều tài nguyên, trung bình mỗi người có ít nhất trăm triệu tiền báu nhưng nếu sư đệ được công nhận là thiên kiêu, tông môn sẽ tận lực bồi dưỡng sư đệ, đến lúc đó sư đệ có thể nhận được tối thiểu là một phần ba tài nguyên của Thiên Địa kiếm tông, thậm chí là một nửa”.
Tim Ngô Bình đập nhanh: “Một nửa tài nguyên?”