Chương 297

Ngô Bình khẽ thở dài: “Hướng đi kinh lạc của con người sẽ truyền từ bố sang con. Sự phân bố kinh lạc của bố và con phải tương đồng với nhau ít nhất sáu, bảy phần. Nhưng kinh lạc của hai người còn chẳng giống nhau đến một phần. Hai người không thể nào có quan hệ huyết thống”.

Đường Thời Lộc lẩm bẩm: “Không thể nào, từ bé nó đã có tướng mạo rất giống tôi”.

“Muốn giống một ai đó thật ra rất dễ, ví dụ như phẫu thuật thẩm mỹ. Ông thử nghĩ xem, có khoảng thời gian nào Đường Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi rất nhiều hay không?”

Đường Thời Lộc ngây ra, ngẫm nghĩ một hồi chợt biến sắc, đáp lại: “Năm mười ba tuổi, nó đi du học, sau khi về nước, tôi cảm thấy nó thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ nó làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài?”

“Đúng vậy!”, Ngô Bình nói, “Theo đôi mắt của người hành y như tôi, Đường Minh Vũ đã từng động dao kéo ít nhất mười mấy nơi trên gương mặt, từ xương gò má, cằm, mắt, mũi, tất cả đều từng chỉnh sửa. Một người đàn ông, mà còn là người lắm tiền như vậy, liệu có cần phẫu thuật thẩm mỹ hay không? Nếu có, vậy chắc chắn còn mục đích khác”.

Đường Thời Lộc yếu ớt ngồi phịch xuống, lẩm bẩm nói: “Minh Vũ không phải con trai tôi ư? Vậy nó là con ai?”

Ông ta như sực nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Cậu Ngô à, đứa trẻ này là con của người đó ư?”

Ngô Bình nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết. Nhưng cho dù không phải con trai người đó, thì chắc chắn cũng là con trai người thân cận của ông ta. Nếu ông giao tập đoàn Đường thị cho Đường Minh Vũ thì tức là giao vào tay người đó”.

Lúc này Đường Thời Lộc đã tin đến bảy phần, ánh mắt loé lên lửa giận: “Thủ đoạn quá cao minh! Suy tính quá tỉ mỉ!”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Cái này gọi là tu hú đẻ nhờ. Bọn họ xem được ông có số giàu sang nên sai người tiếp cận ông, khiến ông nghĩ rằng ông đạt được mọi thứ đều nhờ họ, để ông kính sợ, sau đó cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ cho họ”.

“Ông nghĩ xem, vì sao bọn họ lại ra tay vào khoảng thời gian này?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc nheo mắt: “Vì tôi có khả năng sẽ chết do bệnh, không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ buộc phải ra tay. Nhưng họ không ngờ cậu Ngô lại có thể cứu sống tôi”.

“Không sai”, Ngô Bình gật đầu, “Ông nghĩ thử đi, vì sao trước đó Đường Minh Vũ lại muốn chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương?”

“Nhà họ Dương?”, lòng Đường Thời Lộc chùng xuống, “Lẽ nào nhà họ Dương cũng bị bọn họ kiểm soát?”

Ngô Bình đáp: “Tôi không rõ lắm về nhà họ Dương. Nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà họ Dương”.

Đường Thời Lộc chìm vào hồi ức, đoạn nói: “Sau khi người đó rời đi không lâu thì tôi gặp được Dương Trân Châu. Lúc đó tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, còn bà ấy lại là cô cả nhà họ Dương. Khi ấy nhà họ Dương đã là một gia tộc giàu có với khối tài sản hàng tỷ, có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai giới hắc bạch. Nay nghĩ kỹ lại, tôi có thể thành công nhanh như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Dương”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Tiềm lực tài chính của nhà họ Dương cộng thêm vận số của ông, làm sao mà ông không giàu được?”

Đường Thời Lộc cười khổ: “Nhưng ai có thể bài bố cục diện kinh thiên động địa như vậy chứ? Rốt cuộc bọn họ là ai? Mưu tính sáu mươi trăm ròng rã, bọn họ… chờ được ư?”

Ngô Bình nói: “Ông nhầm rồi. Bọn họ có thể kiểm soát nhà họ Đường và nhà họ Dương, thì cũng có thể khống chế những gia tộc khác”.

Đột nhiên Đường Thời Lộc cảm thấy rất sợ hãi, bèn thầm thì: “Dù cho tôi đã biết hết mọi chuyện, thì liệu tôi có thể chống lại bọn họ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play