Chương 296
Chương 2970
Linh Hy nổi giận, lập tức phóng khí tức thiên tiên ra, khi ấy các thần niệm mới biến mất.
Dẫu sao Thiên Tiên cũng rất mạnh, nhóm người kia biết điều hẳn ngay.
Ngô Bình phát hiện cục diện hiện tại khá giống bản đồ mà Viên Khắc Hiếu cho mình xem, nhưng tỉ lệ thì hơi khác.
Linh khí dồi dào bủa vây, hồ nước còn rộng hơn cả biển, dưới nước có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ.
Đúng lúc này, có một đám mây đen ùn ùn kéo đến.
Ngô Bình nhìn rõ đó không phải là mây, mà là một đám côn trùng bay! Chúng to như ngón tay cái, cánh đen sì, đầy to như quả bóng, có một mắt và một cái miệng đầy răng nanh.
Rõ ràng, chúng đã ngửi thấy mùi của người sống nên định bay tới làm bữa.
Ngô Bình thở dài, biết khảo nghiệm dành cho họ đã đến, vì thế anh đi gọi Đào Như Tuyết. Cô ấy đã nhận được cấm chế của ngọn lửa nên có thể điều khiển được nó để đối phó với bầy côn trùng này.
Tu vi của Đào Như Tuyết tăng rất nhanh, đến nay cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Địa Tiên rồi. Cô ấy vung tay lên, đã có nhiều ngọn lửa xuất hiện. Chúng hợp lại với nhau rồi hoá thành một con hoả long gầm gừ tấn công lũ côn trùng.
Con hoả long và bầy côn trùng va chạm với nhau, ngọn lửa bùng cháy, đám côn trùng đã bị thiêu rụi.
Cảnh tượng này khiến các côn trùng ăn thịt và bầy thuỷ quái khác kinh ngạc rồi lùi lại, không dám hành động tuỳ tiện nữa.
Đám côn trùng ăn thịt đang lùi lại bị Ngô Bình chém một đường kiếm xuống.
Đây là mọt lời cảnh cáo, cũng là đe doạ, anh đang nhắc các cường giả xung quanh chớ động đến mình.
Song, tuy Ngô Bình đã chế ngự được nhiều thế lực, nhưng vẫn có khá nhiều thế lực mạnh khác, họ gần như không hề sợ hại. Ngay sau đó, đã có vài trăm pháp thân nguyên anh mạnh mẽ xuất hiện.
Hai bên va chạm và biết được thực lực của nhau, vì thế mỗi bên chỉ thi triển một chút thực lực là dừng.
Dương Mộ Bạch cũng bay lên cao rồi quan sát hồ nước ở phía dưới, ông ấy cảm thán: “Thế giới này thay đổi thật rồi”.
Đúng vậy, Hưng Long đã thành một hòn đảo, tài nguyên sống tự sản tự tiêu, không thể thuận tiện như trước được nữa.
Dù là một đôi giày, bộ quần áo hay cái chậu rửa mặt cũng trở thành vật khan hiếm.
Ngô Bình: “Sư huynh, sau này anh làm thái thú ở đây cũng yên tâm rồi”.
Dương Mộ Bạch thở dài: “E là sau này các người dân bình thường sẽ phải chết già trên đảo”.
Ngô Bình: “Chưa chắc, chúng ta có thể mua thuyền bay”.
Anh đã nhìn thấy khá nhiều thuyền bay trên mạng Tiên, thuyền lớn có thể chở được trên chục nghìn người, giá khoảng 20 nghìn tiền báu. Nếu mua cỡ to hơn thì 40 nghìn tiền báu, nhưng chở được hơn 3000 nghìn.
Thanh Tuyết cũng đi tới nói: “Tôi có thể cảm nhận những sinh vật sống ở đây đều rất hung ác, chúng ta phải luôn đề phòng”.
Ngô Bình bật cười nói: “Chưa chắc đã là chuyện xấu, tôi sẽ bế quan tu luyện trước rồi sẽ đi gặp các cường giả của hồ này sau”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Lại đột phá à?”
Ngô Bình: “Tôi muốn biết tầng thứ chín Thần Biến là thế nào”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu cậu đột phá được thì sẽ thành bá chủ của hồ Ma Long này”.
Ngô Bình: “Tên nó là hồ Ma Long à!”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đúng thế. Ngày xưa, có cường giả giết được một Ma Long Thần. Xác của nó ở đây, sau khi mục nát thì hình thành một cái hố lớn. Về sau liên tục có mưa bão nên nơi này đã thành hồ nước, người đời gọi nó là hồ Ma Long”.