Chương 2963

Anh nhìn kỹ, phát hiện đại bộ phận quận Hưng Long nằm trên một chiếc hồ lớn, diện tích hồ này cũng phải lên đến hàng trăm triệu kilomet vuông, còn rộng lớn hơn cả Đại Tây Dương nữa.

Ngô Bình nhíu mày nhìn bản đồ. Sau này quận Hưng Long sẽ cô lập trong hồ này, anh không chắc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Anh còn đang nghiên cứu bản đồ, trong phủ bỗng nhiên náo động cả lên. Thì ra có người đánh nhau, đánh cả vào trong nha môn, xem ra đám người này không hề xem Thái thú mới nhậm chức là Dương Mộ Bạch ra gì.

Bây giờ Ngô Bình đã hoá thân thành một nha dịch bình thường, mắt to mày rậm, cao một mét tám lăm, da đen, trông có vẻ thành thật.

Cửa của nha môn bị đánh hỏng luôn, mấy nha dịch bao vây người lại, có người lên tiếng: “Các người làm gì đấy?”

Có hai người đánh nhau, một tên trọc đầu và một người mặc đồ đạo sĩ, hai người quyền qua cước lại, dốc sức đánh ghê lắm, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của nha dịch.

Ngô Bình ra sân, cao giọng nói: “Theo pháp luật Viêm Long, đánh nhau ở nha môn phạt ba mươi gậy!”

Nghe vậy, hai người đang đánh nhau dừng lại, tên trọc đầu cười khẩy: “Thằng nhóc, mày muốn đánh tao ba mươi gậy á?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, phạt ba mươi gậy!”

Anh dặn dò nha dịch đứng sau lưng: “Chuẩn bị hình trượng!”

Nha dịch lập tức đi lấy hình trượng, tên trọc bỗng giận điên: “Thứ khốn kiếp, mày đang đùa với ông đây đấy à?”

Nói xong gã đấm một cú về phía Ngô Bình, cảnh giới của kẻ này không thấp, đã đến cảnh giới Long Môn rồi, thế nên gã không hề xem một tên nha dịch bình thường ra gì.

Nhưng nắm đấm của gã lại đánh vào khoảng không, người ngã xuống đất. Ngay sau đó, một bàn tay lớn mạnh mẽ ghì gã xuống rồi trói lại.

Tên trọc đầu hoảng hốt, sao vậy, sao mình lại bị trói?

Sau đó gã bị người ta ấn lên ghế phạt, Ngô Bình cầm hình trượng lên đánh mạnh xuống.

“Bịch!”

Hình trượng này được làm từ huyền thiết, nặng ba trăm lẻ bảy cân sáu lạng bốn gam, một đầu dẹp, một đầu tròn cán gỗ.

Chỉ với một gậy này, xương cốt da thịt nửa người dưới của tên trọc đầu đã bị Ngô Bình đánh hỏng, gã hét lên thảm thiết, đau ngất đi.

Thấy gã đã ngất, Ngô Bình cho người kéo xuống cho dưỡng thương, lành rồi lại đánh tiếp.

Đạo sĩ đánh nhau vừa nãy thấy tình hình không ổn, quay đầu định bỏ chạy. Lúc chạy hắn dùng một loại độn pháp, lắc người một phát đã hoá thành một làn khói xanh biến mất.

Nhưng Ngô Bình chỉ bước tới một bước, lôi tên đạo sĩ đó từ hư không ra, lạnh giọng nói: “Tao cho mày đi chưa?”

Đạo sĩ hoàn toàn không có sức phản kháng, cũng bị người ta trói gô lại, cũng phải ăn mấy gậy.

Lần này Ngô Bình không đánh quá mạnh, nhưng cũng đủ để trày da tróc thịt, đạo sĩ kia đau đến nỗi khóc thét.

Ngô Bình đánh người trong này, bên ngoài lại có nhiều tu sĩ đến xem náo nhiệt.

Mới ăn có hai gậy, đạo sĩ kêu lên: “Tha mạng!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tha cho mày cũng được, khai ra kẻ đã sai mày tới đây gây chuyện!”

Đạo sĩ biết Ngô Bình thật sự dám đánh chết hắn, vội nói: “Là ông Hoàng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play