Chương 2961
Vào Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình dẫn Lỗ Ngọc tới xem mảnh đất mà mình đã chọn. Lỗ Ngọc này không hổ danh là kiến trúc sư nổi danh, chẳng mấy chốc đã vẽ được sơ đồ phác thảo, hai tay dâng cho Ngô Bình xem.
Ngô Bình xem sơ qua, thiết kế của Lỗ Ngọc theo phong cách cổ xưa, anh cũng hài lòng nên ra lệnh cho ông ta xây dựng theo bản vẽ. Đương nhiên, trong quá trình làm có vài chi tiết được sửa lại sau.
Nhưng người nhà phải tạm thời sống ở đây, Ngô Bình chọn vài cung điện đặt vào trong này. Những cung điện này đủ chỗ sinh sống cho ít nhất mấy triệu người, đủ dùng rồi.
Lỗ Ngọc cũng dẫn tất cả người của Lỗ Thị vào Long Hổ Tiên Cảnh, lấy nguyên vật liệu trong đây để xây dựng cung điện mới.
Sau đó, Ngô Bình trở về nhà, bảo tất cả người nhà dọn vào định cư trong đó. Môi trường trong tiên cảnh này rất tốt, tránh xa ồn ào, hơn nữa người tới cũng nhiều, người nhà anh thấy mọi thứ đều ổn.
Để tiện sinh sống, mỗi ngày Ngô Bình đều phái Cương Tử dẫn người ra ngoài mua đồ.
Bên ngoài chỉ để lại vài người trông nom, bỗng chốc trở nên quạnh quẽ hẳn. Sau đó, người nhà họ Đường, nhà họ Chu, Đào Như Tuyết cũng lục tục dọn vào.
Với tình hình trước mắt, cách làm ổn nhất chính là ẩn cư trong tiên cảnh, tránh tất cả những nguy hiểm bên ngoài.
Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn sống bên ngoài, Ngô Bình giao Long Hổ Tiên Cảnh cho cô ta giữ, đồng thời dặn dò cậu bé Long Hổ cho cô ta quyền hạn cao nhất.
Hai ngày sau đó, anh ở trong nhà luyện chế Tức Phong Đan, Hoá Lôi Đan, Tinh Hoả Đan, cho Đường Tử Di tiếp tục bán trên mạng Tiên.
Lần này anh cho bán đấu giá cùng lúc ba loại đan dược. Nếu bán đấu giá riêng ba loại đan dược đế phẩm, tổng giá trị thu về chỉ tầm năm triệu tiền báu.
Nhưng nếu đấu giá cùng nhau, giá trị sẽ được nâng cao, lần đầu đấu giá đã được con số khiếp người là sáu triệu năm trăm nghìn.
Hôm nay luyện đan xong, Ngô Bình bỗng nhớ đến Trần Lệnh Bá – Thái thú Hưng Long, nên gọi Hoàng Tử Cường vào hỏi: “Trần Lệnh Bá đi chưa?”
Hoàng Tử Cường: “Chưa, nhưng bên cạnh ông ta bỗng có thêm rất nhiều cao thủ, có hai người còn là bán bộ Thiên Tiên nữa, thực lực cực mạnh”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Xem ra tôi vẫn phải đi đánh ông ta một trận”.
Đêm đó, trong phủ của Trần Lệnh Bá, ông ta vừa ăn tối xong, đang định tới phòng sách làm việc thì một người bỗng xuất hiện trước mặt ông ta. Người này trông cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ.
Anh hung hăng nói: “Trần Lệnh Bá, ông còn dám ở lại Hưng Long à!”
Trần Lệnh Bá lập tức biết là Ngô Bình lại tới rồi, ông ta hô lớn: “Chính là hắn!”
Bỗng hai vị tu sĩ xông về phía Ngô Bình từ hai hướng trái phải, mỗi người bắt lấy một cánh tay của anh, kẻ đứng bên trái cười khẩy: “Cuối cùng đã bắt được mày rồi!”
“Ầm”
Ông ta vừa dứt lời, hai tay của Ngô Bình rung lên một cái, đánh bay hai vị bán bộ Thiên Tiên, sau đó bay đuổi theo, đá đấm hai kẻ kia túi bụi hệt như lưu manh giang hồ đánh nhau vậy.
Anh có được cấm chế thần lực, nguyên thần mạnh mẽ, một quyền một cước đủ để đánh chết một Thiên Tiên, hai kẻ này sao chịu cho nổi? Bọn chúng bỗng kêu lên thảm thiết, cầu xin tha mạng.
Ngô Bình hỏi: “Dám quản chuyện của ông đây, mấy ông là người ở đâu tới?”
Một người trả lời: “Bọn tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung”.