Chương 2954
Nếu chuyển số tiền này thành tiền thật thì phí chuyển sẽ vô cùng đắt đỏ. Vậy nên anh quyết định thăng cấp thành hội viên chí tôn, mỗi ngày bỏ ra một nghìn tiền báu để nộp phí hội viên.
Một nghìn tiều báu so với phí chuyển mấy triệu thì cũng chẳng đáng là bao.
Tiên Nhi: Thăng cấp thành công, Ngô Bình chính thức trở thành hội viên chí tôn.
Ngô Bình: “Tiên Nhi, hiện giờ có ai đang đấu giá đan dược cao cấp không?”
Tiên Nhi lập tức đi tra cứu. Thoáng chốc, mười mấy cửa hàng đang tiến hành đấu giá đều hiện ra trước mặt anh.
Anh tiến vào cửa hàng đầu tiên, đúng lúc chủ quán đang đấu giá mười viên đan dược chứa đầy khí tức nguyên thủy, ẩn giấu nguồn năng lượng kinh người.
Chủ quán nói: “Kính thưa các vị, đây là “Nguyên Chân Đan” do các chân nhân Thái Cổ luyện chế từ thời Thượng Cổ. Để có được những viên đan dược này, chúng tôi đã phải mất ba trăm năm tìm kiếm trong khu vực cấm sinh mệnh, mấy nghìn người phải bỏ mạng vì nó. Nghe nói ăn viên đan dược này có thể giúp chúng ta tăng cường cấp bậc sinh mệnh”.
Có người cất tiếng hỏi: “Chắc là chỉ có chân nhân Thái Cổ mới dùng được loại đan dược kh ủng bố này. Hiện giờ chân nhân nhất phẩm còn chẳng có được mấy người, lấy đâu ra chân nhân Thái Cổ?”
Chủ quán điềm tĩnh giải thích: “Không ai biết được hiệu quả thực sự của viên đan dược này như thế nào nên chúng tôi mới phải mang ra đấu giá. Mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, ngại gì một lần thử? Nếu nó có hiệu quả với cả tu sĩ bình thường thì đây chính là một món hời lớn”.
Đa số mọi người đều không coi trọng viên Nguyên Chân Đan này. Dù sao hiệu quả cũng không chắc chắn, lại còn có nguy cơ bị tác dụng phụ nghiêm trọng. Hơn nữa chưa chắc tu sĩ bình thường đã có thể dùng được.
Bỗng có người nói: “Tôi nhớ khoảng trăm năm trước có một vị chân nhân nhất phẩm tư chất hơn người ăn phải nửa viên Nguyên Chân Đan, kết quả nổ xác chết tại chỗ luôn”.
Đám người nghe xong không khỏi khiếp sợ: “Cái gì? Chân nhân nhất phẩm cũng chết sao? Haiz, xem ra viên đan dược này vô dụng với chúng ta rồi”.
Người bán thấy mọi người không hứng thú gì mấy, biết không thể câu giờ thêm nữa, quyết định chào bán: “Mười viên đan dược, giá khởi điểm năm triệu tiền báu, mỗi lần tăng ít nhất hai mươi nghìn!”
Buổi đấu giá đã bắt đầu, không ngờ lại có rất nhiều người tranh giành như vậy, mức giá tăng dần từ năm triệu lên đến tám triệu thì số người tranh giành càng lúc càng ít, chỉ còn lại ba người.
Ngô Bình biết như vậy cũng đã đến lúc rồi nên ra giá tám triệu năm trăm nghìn..
Một người khác lập tức ra giá cao hơn, tám triệu năm trăm năm mươi lăm nghìn.
Phải nói là viên đan dược đó được tạo ra là để cho Ngô Bình nên đương nhiên anh không thể nào nhường cho người khác được, tiếp tục tăng giá.
Sau mấy lượt, mức giá đã tăng lên đến mười triệu nhưng đối phương vẫn chưa có ý từ bỏ.
Ngô Bình thầm than xui xẻo, bảo Tiên Nhi đẩy giá lên mười triệu một trăm nghìn.
Dường như đối phương đã cảm nhận được sự giàu có và lòng quyết tâm của Ngô Bình nên từ bỏ. Cuối cùng anh đã mua được mười viên Nguyên Chân đan với giá trên trời là mười triệu một trăm nghìn. Vì đây là cuộc đấu giá do tiệm tự tổ chức nên không có thêm chi phí khác.
Ngô Bình mua được Nguyên Chân đan thì lập tức cầm một viên lên quan sát, anh có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào chứa trong đan dược, hơn nữa, dường như sức mạnh đó và sức mạnh bản nguyên trong người anh đang hút nhau.
“Xem ra mình cũng có thể uống đan dược này, không biết hiệu quả như thế nào?”
Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người anh bỗng sáng lên, một cái bóng xuất hiện.
Miếng bùa ngọc đó được anh luyện chế cách đây không lâu, nếu người đeo nó gặp bất trắc thì bùa ngọc sẽ chủ động ghi lại cảnh tượng lúc ấy, sau đó truyền về cho bùa ngọc trong tay Ngô Bình, kịp thời cập nhật.