Chương 2946
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, Huyền Môn của Huyền Hoàng Môn này là chỉ cái gì vậy?”
Tả Kì Phong vội giải thích: “Là thế này, Huyền Hoàng Môn chia thành hai bộ phận là Huyền Môn và Hoàng Đình. Nghe nói, ban đầu có một vị sư tổ Huyền Hoàng nhận được hai loại truyền thừa. Một loại sau này trở thành Huyền Môn còn một loại trở thành Hoàng Đình ngày nay.
Hoa Nguyên Cát bổ sung: “Kungfu Huyền Môn rất đặc biệt, uy lực cũng rất mạnh. Y thuật của Hoàng Đình thì đứng đầu thiên hạ không môn phái nào bì được, từ đó đã sinh ra vô số thần y. Cũng vì lẽ đó mà Huyền Hoàng Môn có sức ảnh hưởng rất lớn trên thế giới.
Sau khi gặp vài rắc rối trên đường, cuối cùng thì ba người họ cũng tới được hội quán của đan sư. Trước cửa hội quán xếp thành hai hàng dài, rất nhiều tu sĩ đang chờ được vào trong mua đan dược.
Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Sư huynh, họ bán đan dược gì vậy?”
Hoa Nguyên Cát: “Hội quán đan sư thường xuyên phát minh ra một số loại đan dược mới rất hữu ích, những tu sĩ này đến để mua những loại đan đó”.
Nói rồi, ông ấy đi tới trước cổng, nói với một tay bảo vệ ở đó: “Sư đệ tôi muốn vào thi sát hạch để làm đan sư”.
Tay bảo vệ nhìn Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân, hỏi lại: “Chỉ dựa vào cậu ta?”
Hoa Nguyên Cát rất không vui, đáp: “Cuốn sách không thể đánh giá qua trang bìa, nước biển không thể nhìn từ bên trên mà đo lường. Sư đệ tôi là một thầy luyện đan rất giỏi!”
Cũng không biết tay bảo vệ kia có tin hay không, nhưng hắn hỏi tiếp: “Cậu muốn thi sát hạch để trở thành đan sư loại nào?”
Ngô Bình đáp: “Là đại sư luyện đan một sao”.
Đối phương hừ lạnh đáp: “Đại sư luyện đan? Được, có điều trước khi cậu vào thi thì phải trở thành đan sư cao cấp đã”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi thi làm thầy luyện đan cao cấp trước”.
Đối phương đưa cho Ngô Bình một tấm thẻ, nói: “Nộp tiền ở phía trước, sau đó người ta sẽ chỉ chỗ thi cho”.
Thế rồi, ba người họ đi tới cái quầy trước mặt nộp tiền. Số tiền phải nộp rất đắt, tròn mười nghìn đồng tiền bảo! Tiếp đó, Ngô Bình được yêu cầu phải sử dụng các loại vật liệu gồm lò luyện, dược liệu để luyện đan tại chỗ.
Nhận tiền xong, người kia đưa cho Ngô Bình một tờ hoá đơn rồi lạnh lùng nói: “Ra đằng sau thi đi”.
Thực ra hàng năm đều có rất nhiều người tới thi làm đan sư cao cấp, nhưng số người đỗ thì đếm trên đầu ngón tay. Cho nên những người kia thấy Ngô Bình trẻ măng lại tham dự kỳ thi nên ai cũng nghĩ anh sẽ trượt chỏng vó.
Ngô Bình cầm lấy tờ hoá đơn, đi ra sân sau. Ở sân sau là một dãy nhà, chính là phòng luyện đan.
Trước cửa là một người đàn ông đứng tuổi, thấy Ngô Bình đi vào, ông ta nói như máy: “Lò luyện ở bên trong, cuộc thi khảo hạch đan sư cao cấp cần phải luyện ngẫu nhiên ít nhất mười loại đan dược ghi trên tấm bảng. Hơn nữa, đan luyện ra phải đạt chất lượng nhất định”.
Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong canh ở bên ngoài, chỉ mình Ngô Bình đi vào bên trong. Anh nhìn thấy tấm bảng bên cạnh có ghi hơn một trăm loại đan, anh sẽ phải luyện ngẫu nhiên mười loại trong này. Độ khó của kì thi này cũng khá cao.
Một ông cụ lưng gù đứng bên cạnh tấm bảng, ông ấy vỗ vỗ vào cái bảng, những công thức luyện đan viết bên trên lắc lư. Chưa tới nửa phút sau, chữ trên bảng ngừng lắc lư, mười công thức luyện đan sáng lên.
Ông cụ gù lưng nói: “Cậu trai trẻ, cậu sẽ phải luyện mười loại đan dược này. Mỗi loại đan dược phải đạt đến chất lượng yêu cầu thì mới thành đan sư cao cấp được!
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức kiểm tra lò luyện. Anh nói: “Tôi cần dược liệu”.
Ông cụ lưng gù: “Dược liệu phải mua, cậu muốn luyện loại đan nào trước?”