Chương 2868
“Đi khỏi đây ngay lập tức, nếu không bọn ta sẽ giết ngươi”, người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngô Bình “hừ” một tiếng, bỗng biến thành kiếm quang, thoáng chốc đã lao đến căn nhà bằng đá mà Đào Như Tuyết đang ở.
Đào Như Tuyết vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bình: “Ngô Bình!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tức giận, một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét đi vào, vung nắm đấm lên đánh Ngô Bình.
Cú đấm này rất mạnh, ngô Bình lập tức thi triển ý nghĩa, vừa tung ra đòn tấn công đã nghe một âm thanh vang lên, người đàn ông cao to đó bị anh đánh văng ra xa mấy trăm mét, đập mạnh vào một hòn đá lớn khiến tảng đá vỡ tan tành, hắn cũng choáng đầu hoa mắt.
Ngô Bình vung tay lên, người bên cạnh Đào Như Tuyết đều bị đẩy xa ra.
Cô ấy nhào vào lòng Ngô Bình bật khóc: “Bố mẹ và nhiều người trong tộc đều bị chúng giết hết rồi”.
Ngô Bình an ủi: “Đừng đau lòng quá”.
Buông Đào Như Tuyết, anh đi ra khỏi căn nhà đá, người đàn ông cao to lắc đầu, lại sải bước đi đến, đôi mắt hắn lóe lên tia hung ác, trông bộ dạng rất không phục.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tại sao các người muốn giết hại người vô tội?”
Người này cười nhạo nói: “Đây đều là con cháu của nô lệ, giết cũng giết rồi, có gì đáng để nói?”
Ngô Bình: “Con cháu của nô lệ?”
Người đàn ông đó nói: “Đúng thế, vóc dáng chúng nhỏ bé, sức lực thì yếu, khí tức loạn, vừa nhìn đã biết là con cháu của nô lệ”.
Đúng là người của bộ lạc Phục Thiên này đều rất cường tráng, kéo một chiếc sĩ trong số họ ra cũng có thể đánh với nhân tiên một trận.
Ngô Bình: “Giết người đền mạng, nợ máu trả máu”.
“Mạnh miệng đấy, dám giở thói ngang ngược ở bộ lạc Phục Thiên”.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, vô cùng cường tráng khác bước đến, hắn trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, để trần nửa người trên, trên da có vẽ một con sói khổng lồ màu bạc.
Ngô Bình nhìn người này nói: “Các người vô cớ giết người, tội ác tày trời”.
Người này bật cười: “Giết người? Vùng đất địa hoang này có ngày nào không giết người? Có bộ lạc nào không giết người? Tấn công bộ lạc yếu hơn, giết hết tất cả đàn ông, chỉ để lại phụ nữ có thể sinh con, đây là quy tắc từ xưa, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Hắn nhìn Đào Như Tuyết: “Ta thích người phụ nữ này, ngươi không thể dẫn cô ấy đi được”.
Ngô Bình: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là giao tất cả hung thủ giết người ra đây, lấy mạng đổi mạng, ta có thể tha cho ngươi; hai là ta sẽ giết toàn bộ bộ lạc Phục Thiên theo quy tắc ở địa hoang gì đó”.
Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào ngươi? Ta – Phục Thiên Tôn đã thức tỉnh huyết mạch Phục Thiên, không phải là người mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể đấu lại”.
Lúc này bên tai Ngô Bình vang lên giọng của Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, Phục Thiên là một thần Thiên lang, tổ tiên của bộ lạc Phục Thiên là đời sau được sinh ra khi Thiên Lang thay đổi hình dạng rồi kết hợp với loài người, huyết mạch Phục Thiên mà hắn nói thật ra là huyết mạch Thiên Lang”.
Ngô Bình tỏ vẻ xem thường: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là tạp chủng do sói và người sinh ra, thảo nào không có nhân tính”.
Câu này của anh đã chọc giận Phục Thiên Tôn, hắn gào lên, cánh tay túm lấy Ngô Bình, rõ ràng là hắn không xem đối thủ ra gì, chỉ muốn túm lấy Ngô Bình rồi xé xác anh, hành động như nhào đến bắt một con dê, một con gà.
Thế nhưng khi tay hắn vừa giơ ra, nắm đấm của Ngô Bình đã đánh trúng mặt hắn, cú đấm này đánh sâu vào mặt cỡ một tấc, xương mặt và mũi của hắn đều bị đánh hỏng.