Chương 286
Chương 2866
Không lâu sau, một bộ lạc gần đó phát hiện ra họ, mấy người kia rất dã man, vừa đến đã giết tất cả đàn ông, phụ nữ, già trẻ gì cũng đều bị giết.
Cuối cùng chỉ còn mấy người phụ nữ dưới ba mươi lăm tuổi sống sót, trong đó có Đào Như Tuyết.
Vì cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, được thủ lĩnh của bộ lạc ưa thích. Hai bên bất đồng ngôn ngữ, Đào Như Tuyết chỉ có thể suy đoán đối phương muốn làm gì.
Thế nên cô ấy không dám phản kháng, cách duy nhất là mong đợi kỳ tích xảy ra, Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng không biết nơi này cách chỗ anh bao xa, anh có thể đến kịp không? Dù là có thể thì trên đường đi sẽ có rất nhiều nguy hiểm, anh có gặp nguy cơ gì không?
Ngay lúc này, cô ấy cảm nhận được cổ Thần Cơ hơi động đậy, truyền tín hiệu đến cô ấy: Chủ nhân đang đến.
Tất nhiên chủ nhân của cổ Thần Cơ chính là Ngô Bình, Đào Như Tuyết mừng rỡ, cô ấy thầm hỏi cổ Thần Cơ: “Tiểu Thần, có thể giúp ta truyền đạt một câu cho Ngô Bình không?”
Cổ Thần Cơ tỏ ý là có thể, Đào Như Tuyết nói: “Hãy bảo với Ngô Bình, nhất định phải cẩn thận, trên đường đến đây khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, thú dữ côn trùng độc gì cũng có, nói với anh ấy là mấy bộ lạc đó rất đáng sợ, giết người không chớp mắt, đừng chọc vào họ”.
Cổ Thần Cơ truyền lại tin tức cho Ngô Bình, Ngô Bình đại khái đã hiểu ý của Đào Như Tuyết, lập tức tăng tốc.
Một luồng kiếm quang xuyên qua dãy núi, sát khí khủng khiếp khiến thú dữ độc trùng trong núi hoảng sợ, tất cả đều nín thở, sợ kiếm quang rơi xuống giế t chết bọn chúng.
Thế nhưng cũng có thú dữ hung hãn xuất hiện, chẳng hạn như một con đại bàng đầu đỏ, cánh dài một trăm mét như một đám mây đen không sợ kiếm quang, nhào đến chỗ anh.
Ngô Bình không thèm nhìn đã vung tay lên, quyền ấn như ngọn núi nhỏ đánh trúng người con đại bàng khiến lông nó bay tứ tung, rơi xuống đất.
Không biết bay được bao xa, cảm ứng của anh và cổ Thần Cơ ngày càng mạnh, khi hai người chỉ còn cách nhau không đến ngàn dặm, anh bỗng dừng lại, thu kiếm quang lại, đồng thời lơ lửng giữa không trung.
Ở nơi cách anh mấy nghìn mét có một con tinh tinh cao vài trăm mét và một con sư tử hai đầu đang đánh nhau. Con sư tử hai đầu dài mấy trăm mét, một cái đầu có thể phun ra lửa, một cái đầu khác phun ra băng đá lạnh lẽo.
Thực lực của sư tử hai đầu và tinh tinh ngang nhau, nếu cứ tiếp tục đánh như thế cuối cùng sẽ là hai bên đều bị thương. Hơn nữa Ngô Bình phát hiện cách đó mấy trăm dặm, có vài khí tức rất mạnh đang ẩn náu, một khi con sư tử hoặc tinh tinh bị thương, chúng sẽ nhào đến giết.
Anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhìn một lúc rồi định đi đường vòng. Vừa định đi thì con tinh tinh và sư tử hai đầu bỗng dừng lại, đều nhìn sang chỗ anh.
Ngô Bình nhíu mày, thầm nghĩ vẫn bị chúng phát hiện ra rồi.
Con tinh tinh nhảy lên rồi đáp xuống trước mặt Ngô Bình, đồng tử của nó màu tím, b ắn ra hai tia thần quang, bộ lông của tinh tinh này màu vàng kim, sức mạnh vô biên.
Nó nhìn Ngô Bình rồi bỗng quỳ xuống nói: “Chào Nhân Hoàng”.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết nói tiên văn?”
Tinh tinh nói: “Tiểu yêu từ nhỏ đã sinh sống trong linh thạch, hấp thụ tinh hoa của trăng sao, linh khí của trời đất. Lúc đó ta còn nằm trong thạch thai, đã từng được một vị Nhân Hoàng điểm hóa nên nhớ được khí tức của Nhân Hoàng”.
Ngô Bình không ngờ năm đó tinh tinh này từng được Nhân Hoàng điểm hóa, anh hỏi: “Tại sao lại đánh nhau với con sư tử hai đầu đó?”
Tinh tinh nói: “Sư tử đó ăn mất con cháu của ta, ta tìm nó trả thù”.
Ngô Bình: “Thực lực của bọn ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không có kết quả, hơn nữa xung quanh có không ít thú dữ ẩn náu, chi bằng hòa giải đi”.