Chương 2844

Hoả Chu nhảy xong, thấy Ngô Bình chỉ nhìn điện thoại liền bực dọc nói: “Này, anh có phải là đàn ông hay không?”

Ngô Bình cất điện thoại vào rồi bảo: “Bà chị à, đừng ồn ào nữa. Dù các cô thiếu đàn ông thì tôi cũng không tuỳ tiện theo cô được”.

Rồi anh cười bảo: Có điều mọi người có thể kết bạn với nhau. Tôi tên Trương Tiểu Bình”.

Hoả Chu bật cười: “Kết bạn? Cũng được đấy. Hay là hai người đến trại của chúng tôi chơi vài hôm đi?”

Dù gì cũng còn ba ngày, anh phải tìm nơi tu luyện, bèn gật đầu: “Được. Làm phiền cô”.

Lâm Bích Dao thầm nói: “Anh không sợ họ ăn sạch anh không chừa một mẩu xương à?”

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ bậy gì đấy”.

Hai người theo đám Hoả Chu đến trại. Trong trại toàn là nhà gỗ, xây nối liền nhau. Đúng như lời Hoả Chu, trại này rộng lớn đến vậy mà chỉ có vỏn vẹn bảy, tám trăm người đàn ông trong tổng dân số hơn mười nghìn người.

Bảy, tám trăm người này phần lớn là người già bệnh tật và trẻ em, chỉ có hơn một trăm người đàn ông “dùng được”. Mà hơn một trăm người này hoặc gầy trơ xương, hoặc béo như lợn, chẳng dùng được mấy.

So sánh xong, Hoả Chu lại nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nhiệt tình hơn. Cô ta hỏi: “Người đẹp, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngô Bình đáp: “Không liên quan đến cô”.

Cô ta mời Ngô Bình đến một căn nhà gỗ, mang hết những món ngon nhất trong trại ra tiếp đãi Ngô Bình, trong đó có không ít linh quả, thịt khô.

Ngô Bình chỉ nhìn mà không ăn, cất tiếng hỏi: “Tôi nghe nói nếu không thể vượt qua khảo hạch của Hạo Thiên Môn sẽ phải ở lại đây mãi?”

Hoả Chu đáp: “Đúng vậy, nên các thế hệ nhà chúng tôi mới sinh sống tại đây”.

Ngô Bình bảo: “Thế khảo hạch này khó lắm nhỉ”.

Hoả Chu cảm thán: “Đâu chỉ khó, mà phải gọi là hoàn toàn không có hy vọng!”

Ngô Bình hỏi: “Cuộc sống của các cô ở đây ra sao?”

“Tôi là thủ lĩnh của trại này, chỉ có hơn mười nghìn người, là một bộ lạc có quy mô khá lớn. Đi sâu vào trong sẽ có một toà thành Nữ Đế, trong thành có một vị Nữ Đế, ở đó có trật tự hơn. Nếu so sánh thì ngoài này tranh giành và giết chóc khắp nơi”.

Ngô Bình hỏi: “Ở đây tài nguyên phong phú, có gì phải tranh giành?”

“Giành đàn ông”, Hoả Chu đáp: “Ở đâu có đàn ông cường tráng trẻ trung thì các bộ lạc khác sẽ đến tranh đoạt. Người như anh thì ngay cả Nữ Đế cũng phải động lòng”.

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Trong thành Nữ Đế có bao nhiêu người?”

“Năm, sáu trăm nghìn người”, Hoả Chu trả lời: “Ở đó nhiều đàn ông nhất, phẩm chất cũng cao nhất. Nhưng chắc chắn bọn họ không sánh bằng anh”.

Ngô Bình hỏi: “Người có tu vi cao nhất ở đây là Nữ Đế?”

Hoả Chu gật đầu: “Nữ Đế đã là Hư Tiên. Nếu không phải vì phụ nữ không thể tham gia khảo hạch thì chắc hẳn cô ấy đã thành công rồi”.

Ngô Bình bảo: “Nói thế, cô ấy là thiên tài tu hành nhỉ”.

Hoả Chu đáp: “Dĩ nhiên”.

Cô ta sực nhớ ra gì đó: “Ba ngày sau, Thi giới mở cửa. Đừng nói là anh sẽ đi nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play