Chương 2837
Ngô Bình mỉm cười, những người khác không làm được không có nghĩa anh không làm được! Anh lập tức thi triển thuật Thâu Tinh, hút lấy Tiên Thiên Kim Khí từ Thái Bạch Kim Tinh. Luồng khí bị anh hút lấy đi vào trong kiếm khí.
Kiếm khí có thêm Tiên Thiên Kim Khí dần biến đổi, càng lúc càng toả ra ánh sáng huy hoàng và rực rỡ, sau cùng hoá thành một ánh sáng đẹp như ánh sao, bay lượn trên không trung.
Ngô Bình lập tức giẫm lên kiếm quang, bay lượn trên không trung. Như thể anh di chuyển mà không gặp lực cản nên tốc độ cực kỳ nhanh. Ở bên dưới chỉ nhìn thấy một tia sáng vụt qua, trong một hơi thở đã đi được vạn dặm.
Rất nhiều trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông, bao gồm cả tông chủ đều ra xem. Thấy cảnh này, tông chủ ha ha cười lớn, vô cùng tự hào nói: “Đây chính là anh hùng! Trong một ngày mà có thể luyện tới cấp năm Thiên Địa Kiếm Quyết, ngưng tụ được kiếm quang!”
Một vị trưởng lão kinh ngạc nhìn vào đạo kiếm quang rực rỡ trên không trung, lẩm bẩm: “Đây là kiếm quang Thái Bạch sao?”
Tông chủ gật đầu: “Không sai, việc sư tổ cũng không làm được mà Trương Tiểu Bình lại làm được. Chàng trai trẻ này tiền đồ vô lượng!”
Ngô Bình cưỡi kiếm quang bay lượn trên không trung vô cùng thoải mái. Cảm giác được bay lượn tự do thế này quả thực rất đã!
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, đầu tiên là gấp năm lần tốc độ âm thanh, sau đó là mười lần, hai mươi, ba mươi lần!
Bay lượn không biết bao lâu sau, Ngô Bình đột nhiên phanh lại, nhìn thấy bên dưới chính là Quỷ Vực. Quỷ Vực này bên trong lại có không ít tu sĩ, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Quỷ Vực này vốn là do đại đế của Tiên quốc năm xưa dẫn quân đi đánh Hạo Thiên Môn. Hạo Thiên Môn bị huỷ diệt xong thì trở thành Quỷ Vực.
Ngô Bình đáp xuống ngay gần Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan là một cánh cửa lớn bằng đồng đen, đằng trước có tới hàng trăm tu sĩ đang túm tụm lại thành các nhóm nhỏ xôn xao bàn tán gì đó.
Ngô Bình cưỡi kiếm quang tới đây nên có không ít người ngước mắt nhìn anh, dù gì ở nơi đây cũng không có nhiều kiếm tiên.
Ngô Bình chợt nhìn thấy người quen. Một người là An Tự Tại của động tiên Hoàng Long, người còn lại là Diệp Dao. Lần trước khi bí cảnh Thiên Võ mở ra, họ đã từng gặp mặt.
Anh đi tới trước mặt An Tự Tại, cười nói: “Anh An, lâu quá không gặp”.
An Tự Tại ngẩn người hỏi lại: “Vị huynh đài là?”
Ngô Bình: “Năm năm trước chúng ta từng gặp nhau một lần, có lẽ anh An không còn nhớ. Tôi là Trương Tiểu Bình”.
An Tự Tại đương nhiên không nhớ nhưng không thể nói ra bèn cười đáp: “Hoá ra là anh Trương”.
Ngô Bình: “Anh An, anh có biết tại sao hôm nay trong Quỷ Vực lại đông tu sĩ như vậy không?”
An Tự Tại: “Anh Trương không biết sao? Hôm qua có người đi vào Quỷ Môn Quan lấy đi một món pháp bảo. Nghe nói Quỷ Môn Quan này có ba tầng không gian, là một động tiên Hoả chủng mà Hạo Thiên Môn trước đó để lại. Trong động tiên có truyền thừa vô song của Hạo Thiên Môn”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Truyền thừa của Hạo Thiên Môn?”
An Tự Tại gật đầu: “Giờ thế lực khắp nơi đều nhòm ngó nơi này, không chỉ có thế lực ở Tiên Giới. Họ đều muốn vào trong xem xem, có điều nơi này là tà môn. Trước đó có mấy chục người vào mà không một ai quay lại”.
Ngô Bình nhìn vào bên trong Quỷ Môn Quan, nhờ mắt thấu thị mà anh nhìn thấy tầng không gian thứ hai là một không gian khổng lồ có núi xanh và hồ nước trong vắt, hoa thơm cỏ lạ. Ở tầng không gian thứ ba thì cảnh vật rất mờ ảo, tạm thời anh nhìn không rõ.
Ở tầng không gian thứ nhất, mấy chục người kia đang thám hiểm, họ đã tới gần lối vào tầng không gian thứ hai nhưng lại không thể vào được. Họ giống như một đàn thiêu thân không phương hướng đang lao ra khắp nơi tìm lối thoát.