Chương 2816
Ngô Bình hỏi rõ ràng vị trí, sau đó một phát đánh chết Kiều Diên Khánh rồi luyện hắn thành Nguyên Anh Đan.
Các Kim Y Vệ hoảng sợ, không để họ kịp phản ứng lại, Ngô Bình đã luyện họ thành con rối, sau đó anh mặc bộ đồ của Kiều Diên Khánh, dẫn theo Kim Y Vệ đến hải đảo.
Hải đảo này cách Vân Đông hơn một trăm kilomet, diện tích hơn trăm kilomet vuông, diện tích trải dài khá lớn, có không ít tòa nhà cổ xưa.
Ngô Bình biến thành Kiều Diên Khánh dẫn theo Kim Y Vệ, vừa đáp lên đảo không lâu, họ đã đến trước một đại viện, một thị vệ trông cửa hơi cúi người: “Phó chỉ huy Kiều”.
Ngô Bình gật đầu hỏi hắn ta: “Tả Tướng có ở đây không?”
Thị vệ nói: “Tả Tướng đang tiếp khách”.
Ngô Bình: “Ai thế?”
Thị vệ: “Đến từ Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Anh đi nói với Tả Tướng là tôi có việc cần báo”.
Thị vệ gật đầu, xoay người đi vào báo, không lâu sau, hắn ta quay lại nói: “Tả Tướng mời vào”.
Đi xuyên qua sân vườn rồi đi vào một phòng khách. Phòng khách được trang hoàng rất cổ kính, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, có một ông lão đứng trước mặt hắn.
Thanh niên mặc bộ đồ màu đen, đội một cái mũ màu tím đang nói chuyện với ông lão.
Ngô Bình đi vào, người đàn ông ra hiệu cho anh đợi một lát.
Ông lão nói: “Thế tử, đồ cậu cần đã chuẩn bị xong rồi”.
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, ông về trước đi, có gì cần tôi sẽ liên lạc”.
Ông lão cúi người đi ra ngoài.
Lúc này người đàn ông mới hỏi: “Việc gì?”
Ngô Bình đến gần, thấp giọng nói: “Ngô Bình mà anh bảo đối phó đó rất khó giải quyết”.
Người đàn ông nhíu mày: “Một tu sĩ ở hạ giới thì lợi hại cỡ nào được chứ?”
Ngô Bình: “Những cái khác thì không biết, hắn muốn giết anh thì chỉ cần vung tay lên là xong”.
“Phụt!”
Nói rồi Ngô Bình đánh một cái l3n đỉnh đầu người đàn ông, đòn tấn công này của anh là dùng hết sức, lập tức khiến thần hồn người đàn ông bị tiêu hủy.
Người đàn ông mềm nhũn ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu.
Sau đó anh nhặt lên chiếc nhẫn do ông lão kia mang đến, thay bộ đồ của người đàn ông rồi biến thành bộ dáng của hắn, xử lý thi thể, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Đến trước cửa, anh nói với thị vệ: “Tôi muốn ra ngoài đi xa một chuyến, các anh đừng đi theo, trông coi ở đây cho cẩn thận”.
“Vâng!”
Cứ thế một mình Ngô Bình đi khỏi hải đảo, nhanh chóng quay về chùa Đại Thiền.
Từ khi rời đi cho đến lúc quay lại chưa đến một tiếng đồng hồ.
Thấy anh xuất hiện, Quảng Tuệ nói: “Thần y Ngô, võ đài đã bắt đầu rồi”.
Ngô Bình gật đầu nhìn sang, trên sân đấu được dựng lên năm võ đài, bục cao năm mét, đường kính khoảng mười mét. Trên mỗi võ đài đều có một người đấu chính đang chấp nhận lời thách đấu của những người khác.