Chương 2801
Khương Thi Nguyệt không khỏi thấy ngưỡng mộ: “Ừm, tôi biết rồi”.
Khương Thi Nguyệt đi rồi, Ngô Bình tiếp tục chỉ dẫn cho nhóm Tạ Cuồng tu luyện. Diệp Huyền và Tạ Cuồng đều đã trở thành Võ Quân, tiếp theo Ngô Bình còn phải giúp họ trở thành Thần Quân.
Sau cảnh giới này thì họ có thể đột phá lên Địa Tiên rồi.
Buổi tối, Ngô Bình đến quán của ông Chu gù, La Đạo Nhất và nhóm Thiết Huyền cũng đã đến, năm người cùng nhau uống rượu và trò chuyện.
Ông Chu gù hôm nay khá vui nên đã làm khá nhiều món nướng.
Sau khi uống được kha khá, La Đạo Nhất nhìn ông gù rồi nói: “Ông gù, ông cũng ra làm vài chén đi?”
Ông gì nướng đồ ăn xong thì ngồi một mình ở cái ghế trúc gần đó đến ngây người, thấy La Đạo Nhất gọi mình, ông ấy lạnh giọng nói: “Tôi không uống rượu”.
La Đạo Nhất hỏi Ngô Bình: “Cậu có chữa được bệnh của ông ấy không?”
Ngô Bình đáp: “Khá lằng nhằng đấy”.
La Đạo Nhất sáng mắt lên nói: “Ông gù, ông muốn khôi phục tu vi thì ra đây ngay cho tôi!”
Ông gù cũng đã nghe thấy hai người trò chuyện nên đứng bật dậy, sau đó sững sờ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi à?”
Thiết Huyền: “Cậu ấy là Ngô Bình – giáo viên năm sao kiêm viện phó đấy”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, ông nghiên cứu vấn đề khó trong võ học nên mới bị thế này đúng không?”
Ông gù gật đầu nói: “Khi ấy, ý chí của tôi cao lắm, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười!”
Ngô Bình: “Chuyện gì cũng phải có người thử mà, tôi lại thấy khâm phục dũng khí của ông. Ông hãy kể cho tôi nghe vấn đề khó mà khi ấy ông giải quyết”.
“Ma đạo”, ông gù nói: “Từ lâu, sự thật đã chứng minh là sau khi tiến vào Ma đạo thì thực lực sẽ tăng cao. Nếu có thể sử dụng trạng thái của Ma đạo một cách đơn thuần, đồng thời giữ được tâm hồn thanh tỉnh thì có thể khiến tu hành tiến bộ rất nhanh”.
Ngô Bình: “Điều này rất khó, vì nhập ma là một trạng thái tâm trí rối loạn, nếu mà tỉnh thì đã chẳng nhập ma”.
Ông gù: “Tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, sau đó phát hiện nếu giữ mình ở ranh giới của nhập ma thì vẫn có hiểu quả tăng sức mạnh như cũ, mà lại không hoàn toàn bị nhập ma”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Còn có chuyện ấy ư?”
Ông gù gật đầu: “Dựa vào đó, tôi đã thử duy trì bản thân ở trạng thái chạm ngưỡng nhập ma. Nhưng cuối cùng tôi đã thất bại vì vượt ngưỡng và bị nhập ma hẳn. May mà khi ấy tôi kịp thời phong ấn sức mạnh của mình, đó cũng là lý do khiến tôi trở thành như bây giờ”.
Ngô Bình: “Tư tưởng của ông không có vấn đề, nhưng con người rất khó khống chế được cái giới hạn mỏng manh ấy”.
Ông gù thở dài nói: “Đúng vậy, nếu có thể quay lại quá khứ, nhất định tôi sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy”.
Ngô Bình: “Ông giải phóng sức mạnh đi, chờ ông nhập ma rồi, tôi sẽ giúp ông hồi phục”.
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Tôi nhập ma rồi thì cậu giúp tôi hồi phục ư?”
Thiết Huyền vội nói: “Anh Ngô, ngày xưa ông gù là người có thực lực mạnh nhất của học viện đấy”.
Ý của Thiết Huyền là Ngô Bình có chắc mình khắc chế được ông gù không.
Ngô Bình nói: “Chỉ cần ông ấy chưa là Thiên Tiên thì tôi chấp được hết”.
Ông Chu gù cắn răng nói: “Được!”
Ngay sau đó, có một luồng khí tức đáng sợ vây quanh người ông ấy, tiếp đó có một sức mạnh hình màu đen lao ra, nhưng nó có cái đầu nhọn hoắt, ma khí thì dày đặc.
La Đạo Nhất nhanh chóng vận công đề phòng bất trắc, còn nhóm Thiết Huyền và Lãnh Nhân thì cũng vây xung quanh để hỗ trợ Ngô Bình kịp thời.
Mặt ông gù nhăn nhó, cái lưng còng dần biến mất, ngay sau đó đôi mắt của ông ấy biến thành màu đen, giọng nói cũng đã thay đổi: “Thả ta ra thì các ngươi chết chắc rồi!”
Ngô Bình ấn một tay vào đỉnh đầu ông ta, sức mạnh màu đen đó lập tức gào thét, sau đó dần bị một luồng sức mạnh đẩy lùi.
Tiếp theo, Ngô Bình thi triển Đại Phạn Thiền Âm, anh chỉ niệm hai đoạn thôi nhưng ông gù đã trở lại trạng thái bình thường, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nhập ma.
Ông gì ngẩn ra, ông ấy không sao rồi ư?
Nhóm La Đạo Nhất còn kinh hãi hơn, mạnh quá! Đến họ còn không dám nói có thể khống chế tình trạng nhập ma của ông gù, ấy vậy mà Ngô Bình có thể trấn áp nó bằng một tay.
Sau khi định thần lại, ông gù hành lễ với Ngô Bình: “Chu Tinh Mặc cảm ơn thầy Ngô”.
Ngô Bình: “Ông Chu đừng khách sáo, mời ngồi!”
Tên thật của ông gù là Chu Tinh Mặc, nhưng rất lâu rồi không còn ai gọi tên của ông ấy nữa. Ông ấy ngồi xuống bàn bên cạnh với tâm trạng rất kích động.
“Thầy Ngô, thầy làm thế nào vậy?”, trong suy nghĩ của Chu Tinh Mặc thì đến La Đạo Nhất cũng chưa khắc đã khống chế được tình trạng nhập ma của mình.
Ngô Bình: “Sức đủ mạnh thì sẽ làm được thôi”.
La Đạo Nhất vui mừng nói: “Chu Tinh Mặc hồi phục thì học viện ta lại có thêm một cường giả nữa, nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng”.
Uống rượu xong thì ai về nhà nấy.
Ngô Bình về đến mà vẫn không thể quên trạng thái chạm ngưỡng nhập ma mà Chu Tinh Mặc nói.
Trong sách cổ rất hay nhắc đến một trạng thái cực mạnh có tên là Ma Võ. Võ tu nhập ma có thực lực cao hơn rất nhiều lần võ giả của giới tu hành, hơn nữa tốc độ tu hành còn cực nhanh.
Cũng có người từng nghiên cứu và phát hiện ra rằng, khi tiến vào trạng thái Ma Võ, rào cản của con người sẽ được phá vỡ bởi một lý do nào đó, vì thế con người mới dễ dàng đột phá hơn khi ở trạng thái này.
Nhưng khi con người nhập ma thì sẽ mất đi nhân tính, tu vi có cao hay thực lực có mạnh đến mấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ như một cô máy giết chóc mà thôi. Điều này khiến cho dù luôn có người nghiên cứu về lĩnh vực này, nhưng chưa một ai dám nghiên cứu sâu.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ không thử.
Anh lấy lửa thần ra rồi rót Hỗn Nguyên Tiên Lực vào trong, ngọn lửa được nuôi dưỡng nên đã cao hơn hẳn. Sau đó, anh dùng cổ pháp rồi liên tục truyền thần niệm thêm cho nó. Đến hơn ba giờ sáng, cuối cùng thì lửa thần cũng đã được luyện hoá.
Lửa thần sau luyện hoá được Ngô Bình cất vào trong đan điền, phòng khi cần đến sẽ lấy ra được luôn. Nhưng nuôi nó cần rất nhiều tiên lực.
May mà anh có nhiều tiên thạch nên có thể cung cấp năng lượng mãi mãi cho nó, để nó liên tục trưởng thành hơn. Hiện tại, nó vẫn còn quá yếu, phải nuôi nửa tháng mới có thể mang ra luyện đan được.
Khi trời sáng, Ngô Bình đang dọn lại pháp khí trữ đồ thì tìm thấy hai cái nhẫn. Một trong số đó anh lấy trong dược phách, khi ấy còn có một con rắn. Chiếc nhẫn đeo trên cánh tay còn đi găng tay ở ngoài.
Trong chiếc nhẫn này có một không gian hình trụ có đường kính 20 mét và cao hơn mười mét và đã đựng kín đồ. Khi đó, tu vi của Ngô Bình còn thấp nên phải chờ đột phá Địa Tiên xong và có nguyên thần rồi thì mới mở được.
Hiện giò, anh đã là Địa Tiên nên có thể mở được nó ra rồi.