Chương 2799
Ngô Bình nhìn cả bầu trời đầy pháo hoa, đột nhiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta đi xem xem”.
Ở sân luyện võ của học viện Võ Đạo có một nam sinh tay cầm bó hoa tươi, đứng trước mặt một nữ sinh xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý.
Thấy cảnh này, Lãnh Nhân bật cười: “Không ngờ lần này lại là một trong hai hoa khôi của trường – Khương Thi Nguyệt. Cái tên này càng ngày càng to gan rồi”.
Cô nữ sinh tên Khương Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn cậu nam sinh trước mặt, không nói một lời. Rõ ràng đây là biểu hiện của sự từ chối, thậm chí là khinh thường đến nỗi không muốn phí lời.
“Thằng nhãi, não úng nước hả? Dám tỏ tình với Thi Nguyệt sao?”
Đột nhiên, một nam sinh cao to lao tới, đá văng Chúc Xích Hoả ra. Nhìn thấy nam sinh này, Chúc Xích Hoả mặt biến sắc: “Hầu Vân Siêu, đừng có bắt nạt người quá đáng. Cậu tỏ tình được còn tôi thì không à?”, Chúc Xích Hoả không phục, lớn tiếng phản bác.
Nam sinh tên Hầu Vân Siêu kia cười lạnh, tát bốp cho Chúc Xích Hoả một cái. Chúc Xích Hoả né không kịp, sau đó còn bị đạp cho mấy phát.
Khi Hầu Vân Siêu đang giơ nắm đấm lên thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt lại. Cậu ta giận dữ, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Ngô Bình đến trường chưa lâu nhưng tên tuổi đã lan ra khắp trường. Câu chuyện về sức mạnh của anh khiến các học sinh không khỏi lạnh gáy.
Cho nên, Hầu Vân Siêu lập tức đổi thái độ, cười thảo mai chào hỏi: “Thầy Ngô! Cơn gió nào đưa thầy đến đây thế này?”
Ngô Bình: “Không được đánh nhau trong học viện”.
Hầu Vân Siêu tát vào mặt mình rồi nói: “Em quên mất, xin thầy Ngô tha cho em lần này”, cậu ta cười cợt nói.
Ngô Bình mặc kệ cậu ta, sau đó kéo Chúc Xích Hoả dậy rồi cười hỏi: “Cậu là Chúc Xích Hoả à?”
Chúc Xích Hoả gật đầu ngay: “Vâng ạ”.
Cách đây không lâu, Chúc Xích Hoả đã đến nghe Ngô Bình giảng bài nên cũng nhận ra anh ngay.
Ngô Bình: “Bãn nãy, tôi đã nhìn thấy pháo hoa mà cậu tạo ra, nó cháy trên không rất lâu, sao cậu làm được thế?”
Kẻ không hiểu thì chỉ xem cho vui, người biết thì sẽ hỏi cặn kẽ. Sau khi nhìn thấy pháo hoa, Ngô Bình đã biết chúng không hề đơn giản, bởi chúng khiến anh nghĩ tới lửa thần trong truyền thuyết.
Chúc Xích Hoả nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ: “Thầy Ngô, mình có thể đến chỗ khác nói chuyện được không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đến chỗ tôi đi”.
Anh chào nhóm La Đạo Nhất một tiếng, bảo tối mời họ đi uống rượu, mọi người đều vui vẻ đồng ý ngay.
Lúc rời đi, Ngô Bình đi ngang qua chỗ Khương Thi Nguyệt, cô ấy cúi người chào: “Thầy Ngô!”
Ngô Bình gật đầu rồi nhanh chóng bước qua.
Khương Thi Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngô Bình là võ tông truyền kỳ duy nhất trên đời, một người có thân phận phi phàm như vậy khiến cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô ấy chạy nhanh đuổi theo anh.
“Thầy Ngô”.
Nghe thấy tiếng gọi của Khương Thi Nguyệt, Chúc Xích Hoả run lên rồi đứng sững lại.
Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khương Thi Nguyệt: “Thầy Ngô, em có mấy câu hỏi về tu hành, thầy có thể giải đáp cho em không ạ?”
Vì có Chúc Xích Hoả ở đây nên cô ấy mới dám đưa ra yêu cầu này.