Chương 2797
Ngô Bình nhìn lại ông ta, hỏi: “Ông là ai? Không biết những người không phận sự không được phép đi vào học viện sao?”
Ông ta cười lạnh đáp: “Dám đắc tội với cậu chủ nhà tôi, cậu sẽ chết rất thảm!”
Ngô Bình mặt lạnh như tiền đáp: “Tự tiện xông vào học viện và uy hiếp giáo viên, có thể bị giết ngay tại chỗ”.
Gã đàn ông đứng tuổi nổi trận lôi đình, vì có tu vi Tiên quân nên ông ta chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì, lập tức tung chưởng tấn công anh.
Nhưng ông ta vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã ra tay trước. Chưởng của anh truyền đi trong không gian, giáng vào người gã đàn ông khiến ông ta bay xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất “bịch” một cái nặng nề.
Sau khi chạm đất, cơ thể ông ta mềm nhũn ra như bông, máu từ mắt và mũi trào ra. Sau đó ông ta co giật vài cái rồi tắt thở.
Đông Phương Vân Tiêu đứng trơ ra, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Mày dám giết người của tao!”
“Đoàng!”
Ngô Bình phất tay, Đông Phương Vân Tiêu như thể bị một bàn tay vô hình tóm lấy, đầu đập mạnh vào bục giảng.
“Cậu đánh gãy một tay cô giáo Chu thì tôi sẽ đánh gãy hai tay cậu”, dứt lời anh vươn tay ra ấn một cái, hai tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh tay trái của Đông Phương Vân Tiêu nát vụn. Sau đó tay phải của cậu ta cũng bị Ngô Bình bẻ gãy.
Đông Phương Vân Tiêu đau đến nỗi suýt ngất lịm đi, cuối cùng đã biết mình gặp phải cao thủ. Cậu ta vội vã cầu xin: “Thầy giáo Ngô, tôi sai rồi, tha cho tôi đi”.
Ngô Bình: “Cậu vặt trụi một nửa tóc trên đầu cô giáo Chu, vậy tôi sẽ vặt trụi tóc của cậu”.
Dứt lời, anh tóm lấy tóc cậu ta, dùng lực bứt mạnh. Lập tức, da đầu tróc ra, máu tươi chảy ra.
Đám học sinh bên dưới đứng nhìn như chết trân, kẻ nào kẻ nấy run rẩy, mặt trắng bệch như cá chết.
Sau khi đã bứt trụi tóc, Ngô Bình bình thản nói: “Cậu huỷ đi dung mạo của cô giáo Chu thì gương mặt này cậu cũng không cần nữa”.
Nói rồi, anh lại vươn tay ra, Đông Phương Vân Tiêu thét lên thảm thiết. Da mặt cậu ta đã nát bấy, thi nhau tróc ra khỏi mặt, để lộ ra máu thịt bên dưới.
Sau cùng, Ngô Bình nói: “Phế tu vi, đuổi khỏi học viện”.
Nói rồi, anh chỉ tay vào cậu ta, Đông Phương Vân Tiêu cảm giác người mình mềm nhũn ra như người đã chết, bất tỉnh nhân sự.
Mấy nhân viên của nhà trường đi vào, khiêng Đông Phương Vân Tiêu ra ngoài.
Trong phòng học im lặng như tờ, đám học sinh kia không dám thở mạnh. Thứ nhất là do Ngô Bình quá ác, phế luôn Đông Phương Vân Tiêu. Thứ hai là Ngô Bình quá mạnh, một chiêu đánh chết Tiên quân. Sức mạnh như vậy thì giết bọn họ chẳng khác nào giết kiến cỏ.
Ngô Bình ban nãy chính là rung cây doạ khỉ, uy hiếp đám học sinh này. Anh nhìn quanh lớp, lạnh lùng hỏi: “Các người còn kẻ nào dám hành hung giáo viên, khinh miệt giáo viên, gây gổ với bạn học thì tự mình đứng ra thì tôi sẽ nhẹ tay. Nếu không đứng ra thì một khi tôi đọc tới tên các người thì kết cục sẽ như Đông Phương Vân Tiêu”.
Anh vừa dứt lời, đám học sinh kia sợ vỡ mật. Một nữ sinh chừng mười bảy tuổi, run rẩy nói: “Thầy giáo Ngô, em từng mắng thầy giáo Trương. Em sai rồi, em sẽ sửa, sau này không dám nữa ạ”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Vậy còn phải xem thầy Trương có tha thứ không”.
Anh gọi một tiếng, một thầy giáo đứng tuổi đi vào lớp.