Chương 2773
Nửa tiếng sau, Ngô Bình bước ra ngoài, già trẻ của nhà họ Nguỵ đều chạy tới đón, anh nói: “Cuối cùng ta cũng đột phá rồi, không lâu nữa sẽ phi thăng Tiên Giới”.
Sau đó, anh hỏi Nguỵ Tiễn Lương: “Nhà họ Nguỵ chúng ta có bao nhiêu tài sản?”
Nguỵ Tiễn Lương là chủ nhà nên chỉ cần nhẩm tính một loáng là ra: “Lão tổ tông, giờ chúng ta có khoảng một triệu hai trăm nghìn tiền báu”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ít thế thôi à?”
Nguỵ Tiễn Lương cười ngượng: “Lão tổ tông, đúng là nhà mình làm to thật, nhưng kiếm nhiều mà tiêu cũng nhiều”.
Ngô Bình: “Mau cho hết vào đây, ta có việc cần dùng”.
Nguỵ Tiễn Lương không dám hỏi nhiều mà nhận lấy chiếc nhẫn trữ đồ của Ngô Bình rồi chạy về kho.
Tài sản của nhà họ Nguỵ không chỉ có tiền báu, mà còn tiền bùa, tiên thạch và linh thạch. Ngô Bình dặn cho hết vào nên có bao nhiêu là Nguỵ Tiễn Lương cho cả vào trong nhẫn, mà không hề thấy sót của chút nào. Bởi nếu lão tổ tông trở thành Thiên Tiên thì bấy nhiêu tài sản này có đáng gì. Sau này, chắc chắn lão tổ tông sẽ kiềm về gấp bội cho họ.
Ngô Bình chờ vài tiếng sau mới thấy Nguỵ Tiễn Lương mang nhẫn về cho mình, ông ấy nói: “Lão tổ tông, con cho hết đồ quý giá vào đây rồi ạ”.
Ngô Bình gật đầu rồi cất cái nhẫn đi, nói: “Giờ ta phải đến Tiên Giới một chuyến, linh khí sắp phục hồi rồi, ta phải lên đó để chuẩn bị trước. Chuyến này đi nhanh thì ba tháng, lâu thì một năm. Khi ta không có nhà, các con nhớ khiêm tốn một chút”.
“Vâng!”, những người khác nghe lời ngay.
Ngô Bình “dặn dò” thêm vài câu rồi thi triển thuật độn thổ rời đi ngay.
Anh quay về Địa Tiên Giới, sau đó đi tìm Diệp Thanh Vũ ở đỉnh Vô Tương rồi bảo cô ta về học viện Võ Đạo trước. Biết tin thiếu chưởng môn trở về, nhiều người quen đều tới chào hỏi, nhất là các trưởng lão ở điện Trường Sinh, họ còn giữ Ngô Bình lại không cho anh đi nữa. Vì họ rất nhiều nghi vấn trong lĩnh vực luyện đan đang cần nhờ anh giải thích.
Sau khi có được Thanh Đế Kinh, trình độ luyện đan của Ngô Bình lại tăng thêm, hơn nữa tu vi của anh cũng có đột phá nhất định nên bây giờ cuối cùng anh đã có thể thử luyện chế những loại đan dược mà trước kia không thể luyện rồi.
Đúng như Ngô Bình đoán, Lục Phi Hùng lại mang một đống phương thức luyện đan đến rồi cười nói: “Thiếu chưởng môn, chúng ta luyện tiếp mấy lò đan dược đi”.
Ngô Bình cướp tờ phương pháp luyện đan rồi nói: “Ông Lục, ông nghiên cứu mấy cái này vừa thôi. Tôi hỏi ông, ông ở cảnh giới Âm Dương bao lâu rồi?”
Lục Phi Hùng cười đáp: “Tôi cũng không nhớ nữa, hình như 200, 300 năm gì đó hoặc lâu hơn”.
Ngô Bình: “Sao ông không đột phá?”
Lục Phi Hùng thở dài đáp: “Khó lắm! Cảnh giới Động Thiên thì phải mở Động Thiên, quá trình này chẳng những tốn nhiều sức mạnh, mà còn phải tìm được bảo thạch không gian. Với một thế lực nhỏ như kiếm phái Thục Sơn của chúng ta thì mỗi 100 năm cùng lắm chỉ có một tu sĩ cảnh giới Động Thiên thôi, muốn thêm nữa cũng không được”.
Ngô Bình cũng hiểu bồi dưỡng ra một tu sĩ Động Thiên cần đầu tư nhiều tài nguyên, điều này thật sự khó với các môn phái nhỏ.
“Hiện giờ, Thục Sơn đang có khá nhiều tài nguyên, dẫu sao cũng lâu rồi không có ai đột phá Động Thiên cả”.
Lục Phi Hùng gật đầu: “Đúng thế, thứ mà tôi thiếu là lòng dũng cảm và tự tin. Quá trình mở Động Thiên có vô vàn nguy hiểm, tỉ lệ thành công lại thấp. Dù tôi có nền móng khá vững, nhưng cùng lắm chỉ dám chắc khoảng 50 phần trăm thôi. Như thế chứng tỏ vẫn có 50 phần trăm là tôi sẽ đi chầu diêm vương”.