Chương 2745

Anh cất đỉnh ngọc vào rồi, giọng nói kia vang lên: “Số một, ngươi đã vượt buổi thử luyện đầu tiên. Giờ ngươi có thể đi rồi. Hãy nhớ lấy, sau khi trở thành Long Môn Tiên quân, ngươi có thể tham gia buổi thử luyện thứ hai”.

Ngô Bình chắp tay: “‘Đã rõ”.

Dứt lời, anh thoắt cái đã biến thành hình dáng của cậu Thiên Hư rồi nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi cửa, con rối vô diện ấy khẽ gật đầu.

Ngô Bình hỏi: “Vậy bây giờ Long Hổ Tiên Cảnh đã thuộc về ta?”

Con rối vô diện đáp: “Đúng vậy”.

Con rối vô diện nói: “Sau khi xuống núi, hãy gọi ‘cậu bé Long Hổ’, sẽ có một cậu bé xuất hiện. Đó chính là người quản lý của Long Hổ Tiên Cảnh. Ngươi có thể ra lệnh cho cậu bé ấy”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi xuống cầu thang.

Nhìn thấy anh xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.

“Nhìn kìa. Cậu Thiên Hư xuống rồi. Không hổ là thiên tài của môn phái hàng đầu. Quả nhiên đã bị hắn được lợi ích! Không biết hắn đã bước đến bậc thứ chín nghìn chưa?”

Trần Đạo Huyền cau mày: “Lẽ nào Ngô Bình đã thất bại?”

Trong sự bàn tán của mọi người, Ngô Bình – người biến thành cậu Thiên Hư, đã bước xuống bậc thềm. Anh nhìn lướt qua mọi người, bỗng giậm chân một cái, chui xuống dưới đất rồi biến mất.

Ai cũng sửng sốt. Anh đi đâu vậy?

Xuống dưới đất rồi, Ngô Bình mới gọi: “Cậu bé Long Hổ”.

Ngay lập tức, một cậu bé khôi ngô chừng tám, chín tuổi xuất hiện, hành lễ với Ngô Bình: “Long Hổ kính chào cậu chủ”.

Ngô Bình nói: “Hãy đẩy tất cả mọi người, ngoại trừ tôi, ra khỏi đây, và đóng lối vào lại”.

Long Hổ đáp: “Vâng”.

Lời vừa dứt, những người bên ngoài liền cảm thấy trời đất quay cuồng, bị một sức mạnh nào đó cuốn đi, bay ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh và trở về Long Hổ Sơn. Sau đó họ phát hiện Long Hổ Tiên Cảnh đã đóng cửa!

Tuỳ tùng của cậu Thiên Hư ngẩn người, thế là hắn bị nhốt bên trong rồi ư?

Long Hổ Tiên Cảnh hiện chỉ còn Ngô Bình. Lúc này, anh mới trồi lên khỏi mặt đất, lẩm bẩm: “Long Hổ Tiên Cảnh này là vùng đất quý, tuyệt đối không thể để người ngoài biết”.

Anh hỏi cậu bé Long Hổ: “Long Hổ, cậu có thể biến Long Hổ Tiên Cảnh này thành một món pháp khí không gian để tôi mang theo dễ dàng hơn không?”

Long Hổ trả lời: “Có thể, thưa cậu chủ. Không biết cậu chủ muốn pháp khí thế nào?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Biến thành con dấu đi”.

Long Hổ đáp: “Vâng”.

Giây tiếp theo, Ngô Bình cảm thấy đất trời hơi rung chuyển. Sau đó anh rời khỏi Long Hổ Tiên Cản và xuất hiện trong Long Hổ Sơn. Dưới chân anh đã xuất hiện một chiếc ấn nhỏ vuông vức, bên trên có khắc hai chữ cổ “Long Hổ”.

Anh cầm ấn lên, cười nói: “Long Hổ”.

Ẩn phát sáng, cậu bé Long Hổ xuất hiện trước mặt hắn: “Cậu chủ”.

“Tôi có thể vào Long Hổ Tiên Cảnh bất kỳ lúc nào chứ?”

Long Hổ gật đầu: “Vâng, cậu chủ có thể vào bất cứ lúc nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play