Chương 2711

Người kia tức giận bỏ đi, còn Ngô Bình đã luyện xong lò đan dược đầu tiên. Hiệu quả của Trường Sinh Đan này cao hơn Trường Sinh Tán nhiều, nó được làm từ sâm vương, Sinh Mệnh Đan và hơn chục loại dược liệu khác.

Uống đan dược này vào thì có thể sống đến 300 tuổi mà không bệnh tật gì, ngoài ra nó còn có thể bồi bổ thể chất, khiến những người không thích hợp tu luyện cũng có cơ hội bước đi trên con đường này.

Trước khi đến đây, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sơ yếu lý lịch rồi, anh là cậu chủ của Lý Thị ở Vân đông, bố anh có sự phụ là Chân Tiên Lữ Thuần Dương, còn anh thì mở được huyết mạch của lão quân và biết luyện đan, hơn nữa còn là một thầy luyện đan rất giỏi.

Còn thân phận Long chủ hay đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn thì không có tác dụng ở đây, để phô bày thân phận thầy luyện đan, giờ anh cần phài luyện chế một ít đan dược.

Ngô Bình cất đan dược vào trong bình, một long vệ đi vào bẩm báo: “Long chủ, đây là một cuốn sách đang được bán với giá rất cao ở bên ngoài, thuộc hạ thấy rất hay nên mua một quyển”.

Ngô Bình mở sách ra thì thấy mặt đầu là giấy trắng, sau đó là một hàng chữ được in rất cẩu thả.

“Trong đây có tên của 237 người nhân vật lớn của dòng tộc Lý Thị và được phân chia rõ ràng, có nó rồi, người sẽ biết cần phải lấy lòng ai”.

Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Người viết cuốn sách này chắc không phải người bình thường, khả năng cao cũng có tên trong sách”.

Anh giở sang trang thứ hai thì phát hiện các nhân vật lớn ở đây được chia thành các tầng lớp như chính phủ, thương nhân, người giang hồ và cao thủ tu chân.

Ngô Bình giở hết năm hàng phân loại này nhưng cũng không thấy tên của mình đâu, xem ra nếu người viết cuốn sách này không quên anh thì là cố ý không viết.

Lý Dư nói: “Chủ nhân là đại gia của Vân Đông và cả nước, tiền bạc không đếm xuể, vậy mà không có tên trong bảng thương nhân, trong khi bảng này chỉ có 50 người”.

Ngô Bình cười nói: “Mấy người thử xem, các thương nhân có số có má ở đây cần gì nhất?”

Long vệ đáp: “Hầu hết thương nhân không phải người tu hành nên sẽ muốn được sống lâu, sức khoẻ tốt và kinh doanh phát đạt”.

Ngô Bình gật đầu: “Họ đã được ghi tên vào đây thì chứng tỏ là kinh doanh rất lớn, vì thế thứ họ cần nhất sẽ là tuổi thọ và sức khoẻ. Lý Dư, cậu hay đến chào hỏi 50 người theo danh sách này rồi tặng cho họ mỗi người một viên Sinh Mệnh Đan”.

Lý Dư biết Sinh Mệnh Đan rất quý nên nói: “Chủ nhân, mình tặng không cho họ ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, tặng không thôi. Sau đó, cậu hãy bảo với họ, tôi đang có một loại đan dược cao cấp hơn là Trường Sinh Đan, nếu ai muốn thì phải bỏ tiền ra mua”.

Lý Dư gật đầu: “Vâng, tôi đi ngay”.

Ngô Bình lại giở tiếp sang bảng các nhân vật trong giang hồ, họ đều là các anh hùng ở một phương, nắm giữ trật tự thế giới.

Ngô Bình lấy một khúc gỗ ra rồi tung một quyền lên mặt gỗ, sau đó anh lấy thêm 20 khúc gỗ nữa ra rồi lặp lại hành động tương tự, cuối cùng sai long vệ mang đến tặng cho 20 nhân vật lớn trong giang hồ kia.

Xong xuôi, anh mới về đi nghỉ.

Lý Triệu Dân có khối tài sản khổng lồ trong nước, ước tính đã hơn 300 tỷ, năm nay ông ấy đã 89 tuổi, sang năm là 90 tuổi rồi.

Con người sống đến 90 tuổi thì tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu nữa, vì thế mấy năm qua, ông ấy luôn đau đáu tìm linh dược kéo dài tuổi thọ, tuy đã tốn không ít tiền và gặp được nhiều cao nhân, nhưng hiệu quả vẫn không cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play