Chương 2699
Ngô Bình quét mắt nhìn, đoạn hỏi: “Anh Tây Môn, tôi thấy tu vi của anh sắp đột phá Địa Tiên rồi nhỉ?”
Tây Môn Lượng thở dài: “Tôi làm sao so được với thiếu chưởng môn. Ở nhà họ Tây Môn, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ngoài rìa, bà không thương, cậu không yêu, nếu không thì đã chẳng đến trấn giữ nơi quỷ quái này. Vì không có mấy tài nguyên, tôi đã dừng lại ở cảnh giới Nhân Tiên chín năm rồi”.
Ngô Bình nói: “Chín năm quả thật rất dài. Anh Tây Môn, chúng ta có duyên gặp nhau, hay là tôi giúp anh đột phá Địa Tiên?”
Tây Môn Lượng chớp chớp mắt. Ông ta không ngốc, biết chắc Ngô Bình giúp mình sẽ có điều kiện.
Ông ta bèn cười ha ha: “Thiếu chưởng môn, vô công bất thụ lộc. Không biết tôi có thể giúp gì cho thiếu chưởng môn?”
Ngô Bình đáp: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn xuống dưới hố xem thử. Lần trước tôi chỉ xuống đến tầng thứ tư, không có thu hoạch gì. Lần này muốn xem mình có xuống sâu hơn một chút được không”.
Vừa nghe đến xuống hố, Tây Môn Lượng lập tức cười bảo: “Chuyện nhỏ. Thiếu chưởng môn muốn ở dưới đó bao lâu cũng không thành vấn đề”.
Thì ra lực vẫn tiên trong hố này khiến người có tu vi cao không dám vào trong, còn người có tu vi thấp lại không vào sâu được. Hiện tại nơi này như món gân gà vậy, ăn vào vô vị nhưng vứt đi lại tiếc. Nếu không thì nhà Tây Môn đã chẳng cử một người không được xem trọng như Tây Môn Lượng đến đây canh giữ.
Tây Môn Lượng cũng không quan tâm chuyện này. Đừng nói cho Ngô Bình muốn vào hố một lúc, dù anh không chịu ra khỏi đó, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Ngô Bình nói: “Vậy cảm ơn anh Tây Môn nhiều lắm”.
Anh đưa một viên Nguyên Thần Đan cho Tây Môn Lượng: “Anh Tây Môn, có viên đan này, anh chắc chắn sẽ đột phá được”.
Tây Môn Lượng nhìn thấy Nguyên Thần Đan, mắt liền sáng rỡ: “Đan dược này bậc mấy vậy?”
Ngô Bình đáp: “Nguyên Thần Đan bậc một”.
Nguyên Thần Đan bậc một, rất khó mua được ở tiệc đấu giá. Loại đan dược được bán đấu giá, cao nhất là bậc hai thôi. Nếu như là Nguyên Thần Đan bậc một, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không đem bán, vì loại đan dược này phải giữ lại để đệ tử thiên tài của mình uống.
Tây Môn Lượng chấn động: “Bậc một ư!”
Ngô Bình cười bảo: “Nói chính xác hơn là đan thượng phẩm bậc một. Công hiệu dược lực chính của họ mạnh hơn bậc hai gấp mấy lần. Còn có bốn công hiệu phụ trợ, rất có ích cho việc ngưng tụ nguyên thần”.
Tây Môn Lượng cả mừng: “Cảm ơn anh Ngô!”
Ngô Bình đáp: “Anh Tây Môn tập trung đột phá nhé. Tôi xuống hố xem trước”.
Tây Môn Lượng cười nói: “Anh Ngô cứ đi đi, các anh em sẽ đứng trên này trông chừng giúp anh. Nếu anh mệt hay khát thì cứ lên đây nghỉ ngơi. Bình thường không ai đến đây cả, anh có thể ở đây một thời gian”.
Nói được vài câu thì Ngô Bình xuống hố. Anh đi xuống theo cầu thang xoắn ốc. Có mười ba lớp đất ở hai bên hố sâu, xuống càng sâu, tính chất đất càng cứng cáp.
Lần trước, anh mới đến tầng thứ tư đã không chịu được loại áp lực này. Mà tầng thứ tư đã là giới hạn khai quật. Về tầng thứ năm thì trước nay chưa từng có ai xuống đó cả.
Đến tầng thứ tư, Ngô Bình nhận ra cảm giác bị áp chế rõ ràng không còn mạnh mẽ như lần trước. Ấy là vì năng lực của anh đã được tăng cường, sức nhẫn nại cũng cao hơn nhiều.
Lớp đất của tầng thứ tư là dạng tinh thể, vững chắc như sắt đá. Bên trong có một số pháp khí, bùa chú, tiền bù, vân vân. Có điều việc đào xới rất khó khăn, hầu hết đồ vẫn ở chỗ cũ, chưa bị lấy đi.